cách trình bày cuộc thi viết những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu năm 2022

Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cơ và mái trườngHình thức trình bày của các tác phẩm dự thi- Các tác phẩm dự thi phải viết bằng tiếng Việt, thể hiện dưới hình thức vănxuôi, mỗi tác phẩm tối thiểu 500 từ (chấp nhận các hình ảnh, video minh họakèm theo nếu có).- Các tác phẩm dự thi có thể viết tay hoặc đánh máy, trình bày rõ ràng trên mộtmặt giấy khổ A4, cỡ chữ 14, font chữ Time New Roman.- Thông tin về tác giả và tác phẩm dự thi ghi rõ trên trang đầu tiên của tác phẩmdự thi để Ban tổ chức làm phách khi chấm.Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 1Thời gian trôi qua ôi sao nhanh vậy. Chẳng mấy chốc tôi đã lên cấp 2 nhưng tôikhông bao giờ quên được kỉ niệm với cô Loan đã chủ nhiệm tôi lớp 4. Những kỉniệm ấy như cịn ngun trong kí ức của tơi.Đến giờ, tơi vẫn cịn cảm xúc ngun vẹn của những ngày đó. Người đầu tiênđể lại ấn tượng tại trường cho tơi đó chính là cơ Loan. Cơ Loan có dáng ngườicao, làn da sáng nhẹ cùng khn mặt trái xoan. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là đôimắt như biết nói, đen láy, mỗi khi cơ nở nụ cười, đôi mắt ấy lại sáng lên baoniềm cảm xúc. Nụ cười âu yếm ấy của cô đã bao lần xua tan đi sự mệt mỏi củachúng tôi. Tôi ấn tượng mãi về cô và nhớ mãi kỉ niệm ấy. Có lần tơi khơng làmbài tập về nhà. Tơi đã rất lo lắng và sợ hãi, sợ cô kiểm tra và báo về cho mẹ tôi,tôi chắc chắn sẽ được một trận. Những cách hành xử của cô khiến tôi vô cùngbất ngờ. Cô không hề quát mắng hay khiển trách mà cô nhắc tôi rất nhẹ nhànglần sau cần chú ý. Cuối giờ cơ cịn gọi tơi lại giảng bài cho tơi nghe những chỗkhơng hiểu và cơ cịn khen tơi tiếp thu tốt. Những lời nói ấy như khiến tôi bừngtỉnh và phải cố gắng hơn để đền đáp cơng lao ấy. Cách ứng xử đầy tình u1 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trườngthương ấy giúp tôi cảm nhận cô như người mẹ thứ hai vậy thật ấm áp và hạnhphúc.Những bài giảng của cô đến giờ tôi vẫn cịn nhớ như in. Và đến kì thi cuối năm,lớp chúng tơi ai cũng tự nhủ rằng mình sẽ không để cô phải buồn, phải mệt nhọcnữa, chúng tôi sẽ cố gắng làm bài thật tốt để cơ có thể tự hào vì chính mình. Thếrồi, điều ấy đã thành sự thật chúng tôi đã làm được. Tất cả là nhờ sự hướng dẫntận tâm của cô.Tôi yêu và rất trân trọng cô. Với tôi cô như người mẹ thứ hai vậy. Mai sau dù cólà ai hay làm gì tơi cũng sẽ ln nhớ về cơ một người giáo viên đầy tâm huyết.Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 2Mái trường - ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhấtcuộc đời mỗi con người. Ở nơi đó, thầy cơ là cha mẹ, bạn bè là anh em gắn bóvới nhau như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó phai.Suốt những năm tháng cắp sách đến trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng vớimột thầy cơ giáo nào đó. Những người để lại cho ta kinh nghiệm suốt đời hayvực ta đứng dạy từng những nơi tối tăm, hay đơn giản là cách giảng bài sâu sắcmà không sao quên được. Tôi cũng vậy, suốt ba năm phổ thông cô Hưng dạyvăn là người tơi nhớ nhất. Viết về hình tượng cơ giáo ngay từ bé chúng tôi đãđược nhào nặn trong trí tưởng tượng đó là cơ giáo với mái tóc đen dài bóngmượt, cặp gọn gàng bằng một chiếc kẹp giản dị, da trắng môi đỏ, luôn mặc áodài thướt tha và dáng đi khoan thai, nhẹ nhàng. Với tôi, chắc chắn đó là cơ giáobước ra từ giấc mơ. Ngày đầu ngỡ ngàng bước vào lớp mười, buổi đầu tiên gặpgỡ, cơ bước vào lớp với cặp kính râm to đen, chúng tơi có chút nhốn nháo vàbất ngờ, cơ hóm hỉnh giải thích: “Buổi đầu chào cả lớp mà cô giống mafia quá,cô xin lỗi các em nhưng nếu bây giờ cơ bỏ kính ra thì cả lớp chắc không ai học2 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cơ và mái trườngđược vì sợ vừa vì cười đấy. Cô bị ngã xe, cả lớp thông cảm cho cơ nhé!” và kèmtheo đó là nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng phát hiện ra rằng không phải cô giáo dạyvăn nào cũng có giọng nói ngọt như mía lùi hay lanh lảnh như chim hót. CơHưng giọng khá trầm và khàn nhưng chưa bao giờ chúng tôi cảm thấy ngaongán với tiết văn của cô.Ngày đầu tiên ấy, cơ cịn giới thiệu và kể thêm vài câu chuyện vui về “cái têngiống tên con trai” của cô. Vậy là giờ dạy mở màn, cô đã đốn tim trọn vẹn bốnmươi lăm thành viên lớp 10A3, đặc biệt là tôi, cảm nhận được một tâm hồnđồng điệu. Nhắc đến cô giáo, người ta luôn mường tượng ra sự ân cần, nhẹnhàng, dạy dỗ chỉ bảo tận tình, sự nhiệt huyết và yêu trẻ. Cô Hưng cũng khôngphải ngoại lệ. Nhưng điều đặc biệt hơn cả, cô là người rất cá tính và hiện đại.Cơ ln có cách lơi kéo chúng tôi không thể rời khỏi lời giảng của cô một giâyphút nào. Cô vẫn giữ những nét truyền thống của một nhà giáo, không sai lệchvề tư tưởng, đạo đức nhưng cơ cũng khơng qn bỏ vào đó một chút cái tơi cánhân riêng để học sinh có thể nhớ về cơ mãi. Ơng nội tơi trước đây là một nhàNho dạy chữ Hán vì vậy ơng rất thích con cháu nối nghiệp ông. Mỗi lần vềthăm quê, ông lại thủ thỉ với tôi: “Làm giáo viên con nhé! Tôi chỉ biết mỉm cườivà lẳng lặng gật đầu”. Tôi u trẻ con nhưng nóng tính mà ngành giáo ln cầnsự kiên nhẫn và tôi đã tự nhủ rằng “không bao giờ mình thi sư phạm”. Nhưngrỗi mỗi tiết văn của cô lại truyền thêm cho tôi cảm hứng. Tôi sẽ đứng trên bụcgiảng, thổi hồn vào từng câu chữ và học sinh sẽ quý mến tôi như chúng tôi kínhtrọng, u q cơ bây giờ. Tơi sẽ niềm nở, hài hước và thân thiện giống cô. Tôisẽ dạy cho những đứa con thứ hai của tôi không chỉ tri thức mà còn cả cách làmngười, cách yêu thương cuộc sống, cách gieo lòng nhân hậu với những conngười ra chưa từng biết, chưa từng gặp qua mỗi trang sách giống như cô dạychúng tôi trong mỗi tiết học. Cô Hưng mang dáng dấp của người phụ nữ hiệnđại nhưng cũng khơng qn đi nét truyền thống trong mình. Khơng phải phóngđại, nhưng cơ là người phụ nữ giỏi việc nước, đảm việt nhà. Cơ ln nhiệt tình3 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trườngtham gia các hoạt động Đoàn trường, nhiều năm đạt danh hiệu Giáo viên xuấtsắc. Năm học 2012 - 2013, lần đầu tiên cô bồi dưỡng học sinh giỏi lớp 12 manglại thành tích rực rỡ như thế: Ba giải nhì, một giải ba và một giải khuyến khích,đứng nhất tỉnh năm đó. Ở nhà, hai con của cơ ln là những con ngoan trị giỏi.Hai em luôn đạt danh hiệu học sinh giỏi qua từng năm học. Niềm vinh dự hơncả là con trai cô từng đạt giải học sinh tỉnh lớp 5.Cô là người giữ lửa và ngọn lửa ấy luôn bùng cháy trong gia đình nhỏ hạnhphúc của cơ. Tơi đang cảm nhận từng ngày trọn vẹn khi còn là học sinh, khi cịnđược ngồi trên ghế nhà trường. Và tơi khơng thể nào quên những kỉ niệm thờiáo trắng bên bạn bè, trang sức cùng hình ảnh người cơ miệt mài bên giáo án.Người đã truyền dạy cho tôi bao tri thức, bao ước mơ và hy vọng - Cô Hưng.Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 3Thời gian cứ thế trôi qua như thoi đưa, vậy là thấm thoắt đã mười hai năm họcsắp trôi qua. Đứa trẻ ngày nào cịn khóc lóc, đứng sau lưng mẹ trong ngày đầutiên cắp sách đến trường. Giờ đây đã sắp phải nói lời chia tay với mái trường,với thầy cô, bạn bè và cũng chia tay luôn cả hai chữ “học sinh” của bản thânmình.Vậy đấy, thời gian trơi qua có bao giờ trở lại, suốt những năm tháng qua gắn bóvới “thầy cơ và mái trường” nơi đã để lại cho tôi biết bao nhiêu kỉ niệm của mộtthời khơng thể nào qn. Chỉ cịn vài ngày nữa thôi là đến ngày 20/11- ngàyNhà Giáo Việt Nam, cũng là ngày cuối cùng “tôi” của thời học sinh được bênmái trường, thầy cô và bạn bè nơi đây tại mái trường mang tên THPT chuyên ...- ngôi nhà thứ hai nơi tơi đã gắn bó.Bất chợt những kỉ niệm trong tôi chợt ùa về một cách rõ nét hơn bao giờ hết đưatôi trở về những ngày tháng còn là một đứa học sinh lớp 9. Nhớ ngày nào ngơitrường mang tên chun … cịn q xa lạ với tôi, ngôi trường mơ ước của biết4 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trườngbao lứa học sinh như tơi. Có lẽ ấn tượng đầu tiên về ngơi trường chuyên ... nàyphải kể đến “con dốc” vừa dài, vừa cao vời vợi hiện ra trước mắt. Biết bao lầnđứng dưới chân dốc trường nhìn lên, nơi một chân trời mới sắp mở ra trước mắttôi. Leo lên hết con dốc ấy, lần đầu tiên đứng ở cổng trường học nhìn vàotrường, tơi đã hét thật to như để thỏa mãn sự sung sướng, thích thú xen lẫn tịmị của bản thân mình về trường… Thật sự, trước khi trở thành một thành viêntrong ngôi nhà chung chuyên ..., tôi đã dành một tình u trọn vẹn cho ngơitrường này. Để rồi cảm xúc như vỡ ịa khi biết mình đã trở thành một thành viênbé nhỏ trong ngôi nhà chung. Có thể tơi q lan man nhưng có lẽ những kỉ niệmđầu tiên về ngôi trường luôn là những kí ức theo ta đi suốt cuộc đời. Kỉ niệmvới ngôi trường này nhiều lắm kể làm sao cho hết, thời gian gắn bó với ngơitrường trong suốt qng thời tuổi thanh xn cấp ba của tơi cịn nhiều hơn làkhoảng thời gian ở nhà. Ngơi trường gắn bó với tôi cả lúc vui lẫn lúc buồn. Nàolà những ngày học thêm sớm tối cùng bạn bè ăn ở căng tin của trường. Nào lànhững ngày lao động, trực tuần mệt nhoài. Nào là những ngày trời lạnh rét runngười vẫn đến trường học thêm ca lỡ đến tám giờ tối mới về. Nào là nhữngngày trời mưa… Đâu đây trong tôi những ngày lang thang khắp các ngõ ngáchcủa trường khơng khác gì những nhà thám hiểm mở rộng tầm mắt đến nhữngvùng đất mới. Thật nhiều, thật nhiều những kỉ niệm nơi đây.Một đời người - một dòng sông…Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,“Muốn qua sông phải lụy đị”Đường đời mn bước cậy nhờ người đưa(Người lái đò)Nếu cha mẹ là người đã sinh ra ta, đưa ta đến với cuộc đời này thì thầy cơ làngười cha, người mẹ thứ hai đã dạy cho ta kiến thức, truyền đạt cho ta biết bao5 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trườngđiều hay lẽ phải về kỹ năng sống, giúp ta nên người. Quả đúng như lời thơ, cómấy ai đi suốt cuộc đời mình mà khơng có người thầy, người cơ dẫn lối. Cómấy ai trưởng thành mà không phải trải qua những ngày tháng học sinh, ngồitrên ghế nhà trường nghe thầy cô giảng bài. Thầy cơ - những người lái đị tậntụy hết lịng với nghề, với mỗi lứa học sinh của mình. Làm sao có thể lớn lên,có thể trưởng thành mà khơng có thầy cơ ở bên dạy dỗ, dẫn đưa. Thầy cô giốngnhư những cây chỉ nam, những ngọn hải đăng giúp ta định vị, tìm thấy hướngkhi đi lầm đường, lạc lối. Thầy cô giống như ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng emtrước những vấp ngã của cuộc đời. Tiếng thầy cô giảng bài hăng say trên lớpvẫn văng vẳng đâu đây. Rồi là những nụ cười khi thấy những đứa học sinh củamình đạt điểm cao, đạt nhiều thành tích cao trong học tập, đang dần trưởngthành theo năm tháng. Rồi là những giọt nước mắt đượm buồn khi thấy học sinhcủa mình bị điểm kém, khơng nghe lời, lười học… “Người thầy vẫn lặng lẽ đivề sớm trưa. Dịng đời từng ngày qua êm đềm trơi mãi. Người thầy vẫn lặng lẽđi về dưới mưa, ngày ngày giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy”. Mặc cho người tangập chìm trong những lo toan, tính tốn chuyện cơm áo lợi danh, chuyện bánmua cả tình cảm, cả trí tuệ. “Thầy vẫn đứng bên bờ ước mơ. Dù năm tháng sơngdài gió mưa cịn ai nhớ ai qn con đị xưa… Dù năm tháng vơ tình trơi mãi, tócxanh bây giờ đã phai. Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy, dõi theo bước emtrong cuộc đời, vẫn những khi trời mưa rơi, vẫn chiếc áo xưa sờn vai, thầy vẫnđi buồn vui lặng lẽ. Dù năm tháng vơ tình trơi mãi mãi, có hay bao mùa lá rơi,Thầy đến như muôn ngàn tia nắng, sáng soi bước em trong cuộc đời. dẫu đếmhết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm làm sao emđếm hết công ơn người thầy”. Những lời bài hát đã nói lên hết những gì cầnnói… Thầy cô với những ước mơ, những yêu nghề cháy bỏng ln thực hiệnthiên trách của mình là dạy dỗ học sinh nên người. Mỗi lần nghe thầy cô giảngbài, thỉnh thoảng nhìn lên gương mặt ấy tơi lại thấy mỗi ngày trôi qua trêngương mặt ấy lại hằn lên những nếp nhăn, những cái tóc bạc theo năm tháng, tơilại thấy buồn đến lạ. Có lẽ, chỉ có sự cố gắng nỗ lực, chăm chỉ, lấy kết quả học6 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cơ và mái trườngtập của mình để bù đắp cho cơng ơn thầy cơ, cho những gì mà thầy cô đã dànhtrọn vẹn nửa đời người cho nghề giáo. Ngày 20/11 đang đến gần, có thể nhiềungười sẽ đem tặng thầy cơ của mình những bó hoa to, lộng lẫy. Những món quàđắt tiền. Hay những món đồ mua vội vã trong các cửa tiệm. Nhưng với tôi,không có gì có thể thay thế bằng những lời chúc, ngồi bên thầy cơ trị chuyện vềnhững kỉ niệm một thời gắn bó, bởi chỉ có tình cảm chân thành xuất phát từ tráitim mới đến được trái tim. Một lần nữa tôi xin chúc thầy cô - những người láiđị tận tụy của mình sức khỏe dồi dào, cơng tác tốt… để dẫn đưa những lứa họcsinh của mình qua sông.Tôi phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà chung chuyên... và nhữngngười thầy, người cô hết lịng vì học sinh của mình bằng một tình cảm trọn vẹnnhất. Có lẽ, mái trường và thầy cơ nơi đây là một mảnh ghép trong cuộc đời tơimà có đi đến đâu, dù thời gian có trơi qua nhiều biết mấy, phủ bụi và xóa nhịađi tất cả thì tình cảm dành cho mái trường và thầy cơ nơi đây vẫn luôn đong đầyvà trọn vẹn.Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 4Thời cắp sách tới trường là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ,của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Ngày bé, cứ ngỡ chỉcó bố, có mẹ là yêu thương ta hết mực. Đến tuổi đi học, ta nhận ra cịn có nhữngngười cha, người mẹ của hơn ba mươi lăm đứa con đang đến tuổi ẩm ương. Họtừng bước dạy ta nên người, dạy kiến thức, dạy cuộc sống, dạy ta biết ta phảilàm gì trong cuộc đời khó khăn này. Cô Hương Giang - giáo viên chủ nhiệm tôiba năm học ấy đã cho tôi biết được những điều quý giá ấy.Ngày mới vào trường bỡ ngỡ, người đầu tiên tôi được tiếp xúc là cô. Vẻ điềmtĩnh của cô trong lần đầu gặp mặt ấy đến giờ còn nguyên trong tâm trí tơi. Cơcười tươi lắm. Nhận đám học sinh mới mà thấy hình như cơ đã coi chúng tôi7 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trườngnhư con ruột. Là lớp chuyên văn, cô biết và hiểu được tâm lý của những đứacon gái mới lớn: điệu đà. Cô ủng hộ chúng tôi làm đẹp, song lại chỉ trong khuônkhổ cô cho phép. Nghiêm khắc là điều tiếp theo tôi thấy được trong con ngườicô. Tôi chưa thực sự hiểu thế nào là lo sợ cho đến khi mắc lỗi và đứng trước mặtcơ. Cơ nghiêm khắc! Vì hiểu là sai nên cô nghiêm khắc. Chúng tôi không lầnnào phạm một lỗi hai lần bởi không ai dám đối diện với sự trừng phạt của cơ.Đó là chuyện trên lớp. Trong cuộc sống thường ngày, khi phải đối diện với khókhăn. Điều tôi nghĩ đến đầu tiên là ''Nếu là cô, cơ sẽ làm gì''. Dường như mọivấn đề đều ổn thỏa khi có cơ bên cạnh. Lời khun, cách giải quyết hay đơngiản chỉ là lời động viên của cô ln đem lại kết quả khơng thể tưởng. Khó khănkhơng cịn là khó khăn, nó trở thành bài học cuộc sống để cô dạy chúng tôi cáchđối diện. Dạy cho chúng tôi biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã bởi cuộc sốngđâu phải là một chuỗi êm đềm, bằng phẳng mà nó có rất nhiều ngã rẽCơ cịn dạy cho chúng tôi biết yêu thương, chia sẻ với những người bất hạnh.Biết cảm thông, biết trân trọng những điều quý giá qua từng trang sách,từng bàivăn.Tôi luôn cảm thấy mình may mắn vì được làm học sinh của cơ trong suốt nhữngtháng năm cấp ba. Có lẽ cơ là báu vật vô giá mà đám học sinh chuyên văn lớptôi được nhận. Tôi luôn nhớ, luôn trân trọng từng khoảnh khắc đẹp đẽ được bêncô, bên lớp.Không chỉ cô Giang, mà tất cả thầy cô, họ đều là những điều đẹp nhất làm nêntuổi học trò, làm nên một thời áo trắng tinh khôi đáng nhớ.Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 5Khoảng thời gian ba năm học cấp ba không phải là quá dài so với nhiều ngườinhưng chẳng hề ngắn. Trong thời gian ấy, có rất nhiều người chỉ biết học, chỉmong sao cho nhanh hết cấp ba để được đi đại học, để được tự do. Cịn tơi, tơi8 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trườngkhông nghĩ vậy, khoảng thời gian ấy tôi không đối với tôi là khoảng thời gianvô cùng quý báu là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời vì tơi được học tạinơi đây, được học tại mái trường THPT… này.Quả thật thời gian trôi qua không chờ cũng chẳng đợi một ai cả. Chớp mắt cáiđã bay vèo hết ba năm nhiều lúc thể nào tin được rằng mình bây giờ đã già đầunhất trường rồi. Còn nhớ mãi ấn tượng đầu tiên về trường của tôi là khi thấy cácanh chị thi đỗ vào trường thì vơ cùng ngưỡng mộ. Ngày ấy cứ mỗi lần bố mẹcho lên… chơi là lại đi vòng qua cổng trường, lúc ấy hai bên con dốc cao thoaithoải của trường cịn có hai hàng cây xanh tỏa bóng mát cho học sinh đi họcmỗi buổi chiều mùa hè oi bức nhìn xa hơn một chút là cái biển cũ kĩ sơn màuxanh làm nổi bật lên dòng chữ trắng “Trường THPT chuyên…” ở đằng sau cánhcổng trường như hiện hữu bao điều bí mật kỳ thú chờ đợi tơi khám phá. Và đócũng là động lực để tôi ước được bước chân vào học mái trường này. Và rồi tôicùng đỗ mặc dù số điểm vào trường của tôi không cao như các bạn khác. Ngàybiết điểm những cảm xúc trong tơi như được vỡ ịa. Niềm hạnh phúc xen lẫn tựhào và háo hức về một tương lai mới, môi trường mới, một cuộc sống tự lập xagia đình của một cơ bé 15 tuổi xâm chiếm hết tâm hồn tơi. Lúc đó tơi muốn hétlên cho cả thế giới biết “Tôi đỗ rồi!!!” - cái ước mơ mà tôi ấp ủ bao lâu cũngthành hiện thực rồi. Tôi bước vào trường ngày đầu tiên vào một buổi sáng mùahạ tầm tháng bảy do trường có lịch học vào sớm hơn các trường khác. Mặc dùhôm ấy trời không lạnh nhưng chân tay tôi cứ run hết cả lên, có lẽ là vì q hồihộp. Khi ấy những sợi nắng len lỏi qua các tán cây như nhuộm một màu tươisáng hân hoan đón chào những tân học sinh mới bỡ ngỡ bước vào cổng trường.Không thể không kể đến con dốc với độ nghiêng 45 độ đã đốn gục khá nhiềusức lực của tôi. Khép nép trong màu áo trắng, tơi cảm giác mình như trưởngthành lên và thấy tự hào khi đeo trên mình phù hiệu của trường, phải rồi tôiđang lớn dần.9 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cơ và mái trườngKhó có thể nào qn được những ngày đầu tiên bước vào lớp mới, phải dần làmquen với một sự thay đổi thực sự khi phải rời xa những gì đã quá quen thuộcđến nỗi như một phần của cuộc sống và nó đối với tơi nó cịn khó hơn gấp bộilần, vì tơi là một con người thích sống khép kín và gần như là khó có thể giaotiếp với những người bạn mới. Nhưng con người ai cũng phải thay đổi, phảithích nghi với cuộc sống này. Dần dần tơi cũng đã có thể làm quen được gần hếtcác bạn trong lớp. Ba mươi sáu con người mỗi người một vẻ, nhưng chúng tơi làmột tập thể, chúng tơi ln đồn kết và gạt bỏ những cái tơi của mình. Nhữngngười bạn là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tơi trong conđường học tập. Nhưng để nói tơi của ngày hôm nay một con người trưởng thànhhơn rất nhiều thì thầy cơ mới là những người có cơng rất lớn, thầy cô như lànhững người cha người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tơi thành người. Nếu nói thầycơ là những người lái đị đưa học sinh qua sơng, thì thầy cơ giáo trường tơi lànhững người lái đị tận tâm. Ngôi trường của tôi không đồ sộ như các ngôitrường ở những thành phố lớp nhưng đối với tơi nó đặc biệt nhất. Đối với tơi nócịn q giá hơn hàng vạn viên kim cương, bởi hàng ngày tôi đến nơi đây đểbiết thêm học hỏi thêm bao điều mới mẻ, tôi cảm nhận được thêm tinh thần yêunước to lớn của dân tộc thấm đượm qua những áng văn qua nhưng vần thơ côgiảng tôi hiểu hơn những trang sử hào hùng những chiến cơng kỳ tích của chaơng để bảo vệ đất và tơi cịn được đưa đến với những vùng đất mới với bao điềulý thú về thiên nhiên, về phong tục và truyền thống lâu đời của con người ở đóqua các bài giảng của thầy cô đã thức khuya dậy sớm để chuẩn bị cho chúng tơi.Ngồi ra chúng tơi cịn được khám phá những tính chất định lý tốn học, vật lý,hóa học lạ lẫm và thú vị. có được tất cả những điều ấy là nhờ công lao củanhững người thầy cô giáo đã thầm lặng ngày ngày truyền đạt cho chúng tơi.Thầy cơ dạy cho chúng tơi những đức tính tốt đẹp những đạo lý để làm người,thầy cô luôn ln quan tâm đến chúng tơi, trăn trở vì những khuyết điểm màchúng tôi vấp phải. Và những người thầy người cô những con người luôn tậntụy suốt những năm tháng ấy đã dìu dắt tơi đến bên bến bờ tri thức. không chỉ10 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cơ và mái trườngvậy, tình u mang tên “THPT…” còn được tạo nên qua những kỉ niệm quanhững khung bậc cảm xúc của ngày khai giảng, ngày lễ 20/11… Tôi yêu hàngcây lộc vừng luôn nở hoa vào lúc giao mùa từ xn sang hạ, nó như tơ điểmthêm cho mái trường này càng lung linh rực rỡ. Tôi yêu những giờ ra chơi tất cảào ra sân tập thể dục như điệu như đàn ong vỡ tổ, đứa nào đứa nấy háo hức tậpvui vẻ nở nụ cười, và cả những có tổ chức lễ khai giảng các dịp lễ lớn. các bạnnữ tung bay trong tà áo dài thướt tha của tuổi mới lớn vui tươi hớn hở chàomừng những ngày lễ.Tôi yêu lắm sân trường này mỗi khoảng nền đất, mỗi chiếc ghế đá đều in đánhdấu những kỉ niệm đẹp về mỗi lần chơi đùa nói chuyện rơm rả với lũ bạn. Nhớlắm những kỉ niệm buồn vui những lúc sát cánh bên nhau những lúc vượt quakhó khăn trong học tập và những tình yêu “chớm nở” những rung động đầu đờinhững cảm xúc ngây ngơ, vụng dại tuổi mộng mơ, tình u thời “cắp sách”. Nóthật đẹp!Và bạn ơi, tơi biết mỗi ai trong chúng ta ai cũng đã từng có một thời học sinhhồn nhiên với bao kỉ niệm như thế! Tơi cũng vậy, tơi có một thời học sinh vơcùng vui vẻ, ý nghĩa. Một thời học sinh không bao giờ quên với những lần quênkhông làm bài tập bị thầy cơ phạt. Thời gian thì cứ trơi, trơi mãi chẳng chờ đợimột ai, khoảng thời gian ba năm trôi qua nhanh như chớp mắt và rồi mỗi chúngta cũng sẽ đến lúc nói lời tạm biệt mái trường nơi đây để đến với những cuộcsống mới, môi trường học mới nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ quên nhữngngày tháng tràn ngập kỉ niệm đẹp đẽ này. Dù có đi đâu thì ngơi trường này vẫnchiếm trọn vị trí cao nhất trong tôi - Ngôi trường THPT chuyên …. thân yêu!Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 6Một đời người - một dịng sơng…Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,11 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường"Muốn qua sông phải lụy đị"Đường đời mn bước cậy nhờ người đưaTháng năm dầu dãi nắng mưaCon đị trí thức thầy đưa bao ngườiQua sơng gửi lại nụ cườiTình u xin tặng người thầy kính thươngCon đị mộc - mái đầu sươngMãi theo ta khắp mn phương vạn ngày,Khúc sơng ấy vẫn cịn đâyThầy đưa tiếp những đị đầy qua sơng.(Người lái đị)Có lẽ khoảng thời gian này là lúc chúng ta - lớp lớp lứa học trị đang hướng vềmột ngày mà tơi cho đó là ngày đặc biệt nhất của những “người lái đị ” đó làngày Nhà Giáo Việt Nam 20 -11. Nhưng có lẽ với tơi, có lẽ đây sẽ là lần cuốicùng chúng tơi, khóa học sinh được tham dự lễ kỷ niệm này, quan trọng hơn cảlà được ngồi cầm bút viết và bắt đầu nhìn lại cả một quãng thời gian gắn bó vớibiết bao kỉ niệm đẹp với thầy cô cũng như mái trường - Trường THPT ...Trong giây phút xúc động này, tơi nhìn lại chặng đường mà tất cả chúng ta đangvà chuẩn bị đi qua, đó là gần ba năm học tại trường THPT ..., tôi không khỏi bồihồi và dạt dào khi nhớ lại những kỉ niệm của chúng ta đã dành cho nhau cũngnhư những tình cảm mà thầy cơ dành cho chúng ta. Đã hơn 2 năm, khoảng thờigian không dài với một đời người, nhưng đủ để lưu giữ những kỉ niệm tốt đẹpvề bạn bè, thầy cô và mái trường. Vào lúc này đây tôi cảm thấy thật tiếc, tôi tiếc12 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cơ và mái trườngvì khơng cịn nhiều thời gian ở lại mái trường yêu dấu này, cũng như giây phútchúng tôi chia tay nhau và chia tay thầy cơ sắp đến. Tơi muốn viết để nói lêncảm xúc lúc này nhưng khơng dễ, bởi có q nhiều kỉ niệm biết viết sao cho đủđây, viết sao cho thỏa những suy nghĩ lúc này đây. Tự dưng thấy nhớ, nhớ thầycơ, bạn bè q. Làm sao để nói hết được tình cảm mà thầy cơ trong ngơi trườngnày đã “ni dưỡng’’ chúng tơi như những đứa con gia đình như thế nào. Tơi losợ mất đi một điều gì đó đã quá quen thuộc trong suốt gần bA năm học, hằngngày được các thầy cô giảng bài, được học, được rèn cả kỹ năng sống. Sợ phảichia tay những đứa bạn vẫn ngày ngày cùng mình học tập và nô đùa cùng nhau,và nhất là phải xa đứa bạn cùng bàn và tơi sợ nhất là khi mình mất phươnghướng mà khơng có cơ ở bên khun bảo và an ủi.Mái trường này - ngôi nhà thứ hai của tơi, nơi mà có khi tơi u hơn cả nhà, đólà nơi tơi ngồi học ngày ngày, nơi ln có những đứa bạn sẵn sàng giúp đỡ,quan tâm tôi, tôi yêu tất cả mọi thứ và quan trọng hơn tôi đã yêu cô, cô giáo dạytôi học, nhất là cô giáo chủ nhiệm của tôi, cô Trần Hương Giang. Cô dạy tôitrưởng thành, dạy cách làm người để sống tốt sống đẹp. Nhiều lúc tơi chỉ muốnnói với cơ rằng: “Cô ơi, cô thật tuyệt vời! Khi em vấp ngã, khi em thất bại lncó cơ ở bên, ln có cơ mở rộng vịng tay đón em về như đứa con lạc đàn. Nếunhư khơng có cơ em cảm giác như đã mất đi một người yêu mình, một ngườihiểu, quan tâm mình và lo sợ rằng cơ sẽ qn em khi em rời xa mái trường nàycô à! Cô ơi, em quý và yêu cô nhiều lắm và em chỉ muốn dừng lại mãi khoảngthời gian này để được ở bên cô và được cô dạy dỗ, được cô quan tâm mãi thơi!.Và nỗi nhớ thì khơng thể đo được ít hay nhiều, tình cảm cũng vậy sẽ khơng kếtthúc. Hiện tại hay tương lai thì hình ảnh thầy cô bạn bè mái trường sẽ mãi trongtrái tim. Nỗi nhớ theo thời gian sẽ ngày một đong đầy, những gì thầy cơ vàchúng em dành cho nhau sẽ cịn mãi và ln là những hồi niệm tươi đẹp trongq khứ.”13 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trườngXa mái trường này, mỗi người một ngả, mỗi người sẽ có cho mình lối đi riêng,cái gì cũng riêng… nhưng tơi biết rằng các thầy cơ vẫn ln ở đây, ln in ấnhình ảnh của chúng tôi ở trong trái tim và ngay cả khi lúc đã rời xa mái trườngyêu dấu này, vẫn mỉm cười chào đón khi chúng tơi quay lại. Bao nhiêu lời cảmơn cũng không đủ.Nhưng vẫn xin cảm ơn mái trường này đã cho tôi gặp được những người thầy,người cô tận tâm và tận tụy như vậy, những người bạn tốt và những bài học sẽchẳng bao giờ quên được.Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 7Bao lữ khách đi về trên bến vắngNgười sang sơng, ai nhớ bến sơng đờiTừng dịng chữ suốt một đời lặng lẽ,Mãi âm thầm như bụi phấn rơi rơi…!Cuộc đời của người thầy như những người lái đò âm thầm lặng lẽ là vậy màcũng thật thanh cao! Chẳng phải cha nhưng con vẫn gọi là Thầy, chẳng cùng họnhưng vẫn gọi là Cơ. Vì cha là người sinh thành ra con, nhưng Thầy là ngườichèo đò đưa con cập bến. Thật vậy, người vẫn ngày đêm miệt mài bên tranggiấy trắng chính là gửi gắm cả tâm huyết, chứa chan tình yêu thương cao cả củathầy cơ, từng giọt bụi đời viết lên chính là hạt phấn kết tinh kiến thức cho con,là hành trang theo con suốt cả cuộc đời. Bởi lẽ chính vì thế mà khi cất lên haitiếng thầy cô - thiêng liêng cao cả đến làm sao!Thầy cô - tiếng gọi thân thương ấm áp ln đọng mãi trong kí ức của mỗi họcsinh. Từng lời thơ nét chữ mà con cất lên cũng chính là sự bày tỏ lịng biết ơnvà tình u chan chứa của con đối với thầy cơ. Có lẽ rằng, nếu học sinh là chim,14 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trườngthầy cô sẽ là cánh để nâng các em chạm đến ước mơ bay cao bay xa giữa chântrời. Nếu học sinh là cá, thầy cô sẽ là vây, là đuôi cá để giúp các em bơi ra giữabiển đông rộng lớn, giữa thế giới bao la để cùng trải nghiệm. Cũng như ngườicha, người mẹ đã nâng niu, dìu dắt đàn con thơ từng bước trưởng thành, ấp ủcho con niềm tin và hy vọng lớn lao hơn cả. Phải chăng thầy cô, những conngười ln chịu thương chịu khó đó đang ln ấp ủ một niềm ao ước, mộttương lai tươi sáng rộng mở và đưa thế hệ học sinh bước vào thế giới kì diệuđó! Khơng gì có thể sánh bằng cơng lao vất vả của những người thầy, người côtrong sự nghiệp trồng người. Bao nhiêu thế hệ học sinh qua đi, mái tóc thầycàng trở nên bạc trắng theo năm tháng, nhưng cái tâm huyết đem đến tri thức vànhững bài học q giá cho các học trị của mình thì mãi sẽ khơng thay đổi trongmỗi người giáo viên.Làn gió thu nhẹ nhàng lướt qua làm rơi chiếc lá ở góc sân trường năm ấy, tiếngve dắng dỏi của tiết trời ngày hạ âm thầm lặng im đến bất ngờ. Và có lẽ, đâycũng chính là thời điểm mà con phải chia tay màu áo trắng, chia tay chiếc khănqng đỏ và khốc lên mình tà áo dài thướt tha của một nữ sinh trường THPT.Bước vào ngôi trường THPT Đơng Hà, bước vào một mơi trường hồn tồn mớilạ, trong con có biết bao cảm xúc lẫn lộn: vui có, buồn có, bâng khuângcó...Nhưng có lẽ, thứ cảm xúc lớn nhất trong lịng con chính là sự bỡ ngỡ. Bỡngỡ bởi cái mới, cái lạ, cái không gian rộng lớn của ngôi trường. Bỡ ngỡ trướcsự gặp mặt ngại ngùng, xa lạ của những người bạn chưa từng quen biết. Tất cảmang trong con nỗi lo lắng và rụt rè ngay từ giây phút đầu tiên đó.Và có lẽ, thời gian đã minh chứng cho tất cả! Từng ngày, từng ngày trơi qua,con dần dần hịa nhập vào nhịp sống ở ngơi trường mới. Con có những ngườibạn thân thiện hịa đồng, con có những trải nghiệm mới mẻ qua từng bài giảngvà đặc biệt con có sự quan tâm tận tình giúp đỡ của những người thầy, người cơ.Và chính điều đó đã tạo nên động lực và niềm tin trong con để con vượt qua cái15 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trườngcảm giác tự ti trong bản thân mình. Quả đúng là “Mỗi ngày đến trường là mộtngày vui”!Hạnh phúc khi được học tập và tiếp xúc với nhiều thầy cơ giáo. Mỗi thầy cơ cómột tính cách, một phương pháp dạy khác nhau nhưng họ đều có chung mộtniềm tâm huyết cao cả của nghề giáo. Thời gian con được tiếp xúc với thầy cơcó lẽ chưa đủ bao nhiêu để con có thể hiểu sâu sắc về hình ảnh đẹp đẽ củaNgười, nhưng con cảm nhận được sự chân thành và tận tình của thầy cơ quatừng bài giảng, qua lời nói và hành động ân cần của thầy cơ. Đó là những tiếthọc giáo dục công dân sôi động, những tiếng cười vui vẻ qua bài giảng triết họcđầy thú vị của cô Thanh Hiên! Đó là những tiết Sinh học đầy mới lạ và nhữngtrải nghiệm hứng thú của chúng con qua bài giảng của người thầy “đặc biệt” VõMinh Hồn! Đó là những tiết Hóa, Lý với những kiến thức xa lạ và khó khănđến chán nản, cách tiếp nhận phương pháp cũng như những bài tập hoàn toànkhác xa ở mái trường THCS. Thế nhưng, con vẫn ấn tượng với những bài họcđầy nhiệt huyết và sôi nổi của thầy Tuấn, cơ Hương! Đó là những lời hay tiếngngọt, là những bài thơ, bài văn hấp dẫn cuốn hút qua lời giảng của cơ ThanhThảo, nó như mở ra cho con một thế giới văn học bao la rộng lớn của cuộc đờivà chính bản thân con cũng đã cảm nhận được sự truyền lửa của cô qua từng tácphẩm và đi vào trong tiềm thức con biết bao nỗi niềm cảm xúc! Đó là những tiếthọc Cơng nghệ đầy lý thú của cô Thu Phượng, là trải nghiệm thực tế vui vẻ vàsáng tạo! Đó là những câu chuyện hấp dẫn và gần gũi xen lẫn các tiết học Địa lýnhẹ nhàng, thoải mái của thầy Thanh Toàn, giúp chúng con giải thích được“sóng bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ đâu…”! Nhưng trách nhiệm lớn lao hơn cảđó là “Bố Dũng”- người cha vĩ đại sẽ chèo lái “con thuyền” để đưa 42 “đứacon”, 42 cá tính, 42 suy nghĩ khác nhau từ Khe Sanh - Hướng Hóa về Cam Lộqua Đơng Hà; từ Vĩnh Linh - Gio Linh; ...về hội tụ dưới một mái nhà 10A11.Thầy cơ ơi, lời nói hay từng nét chữ con viết lên từng trang giấy chính là cảmxúc của con gửi gắm đến Người. Đến đây, cho phép con, cũng như toàn thể lớp16 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường10A11 được gửi lời cảm ơn đến những người thầy, người cô của trường THPTĐông Hà với sự chân thành hơn bao giờ hết! Thầy cô ơi, con biết Người đã phảivất vả như thế nào khi lái những con đị sang sơng để cập bến, khơng quản khókhăn gian khổ, thầy cơ vẫn một lịng vì chúng con. Những lúc chúng con cịn bỡngỡ, thơ ngây trước cái mới lạ của môi trường, thầy cơ đã dìu dắt, che chở vàtạo động lực cho chúng con để chúng con tự tin bước vào con đường học tậpdưới mái trường THPT. Những lúc chúng con chùn bước, bàn tay ấm áp củathầy cô lại nhẹ nhàng nâng đỡ và nâng niu. Những lúc chúng con bất lực, giọngnói truyền cảm của thầy cơ đem đến cho chúng con thêm nghị lực. Thầy cô ơi,ngàn lần chúng con cảm ơn Người!Những ngày đầu học tập tại trường THPT Đông Hà, con cảm thấy rất may mắnkhi được học tập dưới ngơi trường có bề dày lịch sử và có nhiều thầy cơ giáotận tụy nhiệt tình. Những người thầy, người cô đều là người cha, người mẹ thứhai của con ở dưới mái trường THPT. Nhưng có lẽ, người để lại ấn tượng vàcảm xúc sâu sắc nhất trong con chính là cơ Trần Thị Thanh Thảo. Thời gian tiếpxúc giữa cơ và con có lẽ chưa là bao nhiêu, chắc hẳn rằng cô vẫn chưa biết đượcnhững cảm nhận của con, nhưng trong thâm tâm con, dường như có một thứcảm xúc gì đó vừa thân thương, vừa gần gũi và nó như là một sợi dây vơ hìnhgắn kết con với cơ. Bởi lẽ, những ngày đầu năm học với những tân học sinh nhưchúng con quả thật xa lạ, thật bỡ ngỡ cần phải có sự dìu dắt trong từng hoạtđộng. Nhưng thật không may, người thầy- người cha của chúng con phải nhậpviện điều trị bệnh trong thời gian dài. Thương thầy, nhớ thầy và chúng con nhưđàn con thơ lạc mẹ, như con thuyền khơng người lái. Khơng hiểu vì sao, mỗi lầncon gặp khó khăn là hình ảnh thanh thốt nhẹ nhàng của cô lại xuất hiện vớichúng con như chiếc phao cứu trợ. Là thành viên trong ban cán sự của lớp, conkhông chỉ bỡ ngỡ trước sự mới lạ của ngơi trường mà cịn bỡ ngỡ trước cáchđiều hành một tập thể lớp. Những kế hoạch của nhà trường đặt ra như trồng vàchăm sóc bồn hoa ở sân trường, lớp khơng có người trực tiếp chỉ dẫn và giúp17 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cơ và mái trườngđỡ, đơi lúc vẫn cịn ngập ngừng và lo lắng. Rồi có những lần con phải chạy tìmthầy kí vội sổ, đơi lúc bước chân mệt mỏi vô cùng nhưng rồi...con đã nhận đượcsự giúp đỡ và chỉ bảo của cơ. Nhờ sự tận tình ân cần của cô, lớp con như bầychim vỡ tổ, như những bông hoa được khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời, như tìmthấy ánh sáng trong màn đêm bng tối. Chính vì vậy mà dường như hình ảnhcủa cơ trong con lại một lần nữa được khắc nét và tình cảm thân thương hơn baogiờ hết. Những ngày thiếu vắng người cha, chúng con dường như vừa cảm thấythiếu mất sự che chở, vừa cảm thấy bối rối trong nhiều cơng việc khác, chính vìvậy việc nắm bắt các thông tin của nhà trường cần phải nâng cao trách nhiệmcủa ban cán sự. Hơm đó là ngày cuối tuần, lớp mới nhận được thông báo vềcuộc thi “Viết thư gửi mẹ nhân ngày phụ nữ Việt Nam 20/10”, con được phâncông viết bài trong cuộc thi ấy. Thế nhưng, do thời gian cập nhật thông tin quávội vàng, con khơng thể hồn thành bài thi như thời gian của nhà trường. Vừa lolắng, vừa sợ hãi! Nhưng cô...một lần nữa cơ chính là vị “cứu tinh” của con, cơđã chỉ bảo và giúp đỡ con để có thể nộp bài dự thi đúng thời hạn. Nếu ngày ấykhơng có cơ, thì có lẽ rằng lá thư gửi mẹ (đạt giải Nhất) của con sẽ mãi mãikhông người mở. Nếu chúng con như những con người trên chiếc thuyền khôngngười lái giữa biển trời bao la rộng lớn, thì cơ chính là chiếc phao cứu vớt vànâng đỡ chúng con. Trong thời gian chúng con gặp khó khăn, trong suy nghĩcủa con lại hiện về hình ảnh của cơ, và bất ngờ thay chính thời điểm đó cơ lạixuất hiện. Và cũng bởi chính điều đó mà con cảm nhận được dường như có sợidây vơ tình nào đó đã đưa con đến bên cô, cho con thêm sức mạnh, tự tin tronghọc tập cũng như trong cuộc sống.Thầy cô ơi! Ơn thầy nghĩa nặng làm sao con có thể diễn tả hết! Cuộc sống cóthay đổi bao nhiêu cũng không làm phai mờ “trái tim” của người thầy, người cơtrong con. Dẫu mai này dù có đi xa, dẫu mai sau con có là ai, con làm gì, convẫn luôn nhớ đến những bài giảng đầy nhiệt huyết của Người, nhớ giọng nóitruyền cảm ấm áp như sưởi ấm tấm lịng bé nhỏ của con, nhớ hình ảnh người cô18 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trườngngười thầy vẫn ngày đêm miệt mài bên trang giáo án để đưa chúng con bướcđến sự thành công, chạm đến tương lai tươi sáng của cuộc đời! Tất cả mangtrong con một cảm xúc khó lịng bày tỏ! Thầy cơ – hai tiếng cất lên sao màthiêng liêng quá!Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 8Tiếng trống trường rộn rã vang lên, âm thanh ríu rít của tiếng chim trên nhánhphượng cũng đã đua nhau thì thầm hát. Tơi sải bước dài trên đoạn đường vỏnvẹn vài trăm mét đến lớp như mọi ngày, bầu trời hôm nay cũng khơng có gìkhác lạ, chỉ là lịng tơi hơm nay có chút gì vương vấn và lẩn quẩn những xúccảm lạ thường. Nghiêng đầu bên ô cửa sổ, ánh nắng sớm chói chang đang lấplánh hé chiếu vào đơi mắt tôi, đôi mắt hôm nay chắc trêu nhiều tâm sự. Ấy có lẽlà tâm trạng của một nữ sinh cuối cấp 3, một cơ học trị chưa đủ để gọi là trưởngthành, chẳng muốn xa mái trường thân yêu này!Ba năm cấp 3 giờ suy ngẫm lại mới thấy nó ngắn biết nhường nào, nó như mộtcơn mưa rào thống qua chợt đến và vội đi để lại nơi ấy những chồi non, nhữngcánh hoa đầm đìa giọt nước. Đối với tôi ba năm cấp 3 đã đến rồi lặng lẽ quanhanh như một cái chớp mắt, để lại biết bao kỷ niệm vui buồn hờn giận, củamột thời tinh nghịch mang tên tuổi học trị. Ngơi trường thân thương mà tơi gắnbó gần ba năm qua, là nơi có khuôn viên vui chơi bao phủ một màu xanh củacây, hoa và lá, nơi nhộn nhịp tiếng cười đùa, tiếng bước chân của những namsinh, nữ sinh đến lớp học, khi ánh bình minh lấp lánh hiện lên. Nơi có cây bànggià với những chồi lá xanh non tươi tắn đang nơ đùa cùng gió. Những cánhphượng đỏ thắm vẫn còn đọng lại mấy giọt sương ban mai ở từng cành hoamong manh, rực rỡ. vườn lan vẫn cứ thế khoe sắc, đua nhau nở những bông hoaxinh tươi. Và tất cả sẽ vẫn diễn ra như vậy, như một quy luật của tạo hóa của tựnhiên, cây vẫn đứng đó, lá vẫn tươi vui, hoa vẫn đua nhau khoe sắc.19 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trườngVâng! Mọi thứ sẽ vẹn ngun chỉ có chúng tơi đã lớn lên từng ngày, chỉ sau vàitháng nữa thôi, tôi mãi mãi không được nhìn chúng mỗi ngày nữa. Trường tơiđấy! Trường trung học phổ thông dân tộc nội trú Huỳnh Cương, nơi đã từng rấtxa lạ với tôi và là ngôi trường mơ ước của biết bao học sinh. Có đơi lúc tơi tựthấy bản thân mình cũng thật xuất sắc đấy chứ, đã vượt qua nhiều học sinh đểbước chân vào ngôi trường này, để rồi cảm xúc như vỡ òa khi biết mình trởthành một thành viên bé nhỏ trong ngơi nhà chung.Ngày tơi cịn là một cơ nhóc chưa trịn mười sáu tuổi, chập chững bước vàotrường. Ngày mà chưa từng nghĩ mình chỉ cịn mỗi ba năm này thơi, ba năm lưugiữ những hồi ức đẹp của thanh xuân bên cạnh những niềm vui. Cịn nhớ tơi đãtừng khóc rất nhiều khóc đến sưng tấy cả mắt vì nhớ nhà, vì khơng chịu nổicách sống trong khu nội trú, thức khuya dậy sớm với những người bạn xa lạchưa bao giờ tôi biết. Nhớ lắm bữa cơm đầu tiên ở nội trú, tiếng kẻng cơm gõ bahồi to, ầm ầm bên tai báo hiệu giờ ăn đã đến. hôm ấy có lẽ là ngày tơi khơngbao giờ qn. Bước đôi chân bé nhỏ, khuôn mặt thẫn thờ và xung quanh lànhững người bạn xa lạ không quen biết, tôi đến nhà ăn loay hoay tìm chỗ ngồicủa mình. Đơi tay nhận lấy bát cơm hai hàng nước mắt từ đâu lăn dài chen chúcnhau trên đôi má ửng hồng. Tôi bị nghẹn ứ ở cổ, mỗi khi bữa cơm vẫn có tơi vàba mẹ kia mà, tơi khơng thể ý thức được điều gì nữa và cứ thế tơi khơng saokiềm được nước mắt vội vã chạy về phịng. Giờ thì khác nhiều rồi tơi thươnglắm mỗi bữa cơm trường nội trú, những bữa ăn ngon đậm đà hương vị, chấtchứa yêu thương từ các cô làm bếp đã cất công chuẩn bị từ sớm. Tôi yêu cáinhộn nhịp, giọng cười văng vẳng sảng khoái khi đến giờ ăn nếu phải xa nó, chắctơi sẽ khó lịng mà qn được. Tôi sẽ buồn lắm! Tất cả những trải nghiệm ấytừng ngày rèn tôi thành một cô gái mạnh mẽ, đủ khả năng tự lập, tự lo cho bảnthân mình, ấy là điều tôi xem là may mắn nhất cuộc đời mình.Trường tơi có khn viên xanh tươi, sạch và đẹp, mỗi cái cây, cái hoa ở đây làmnên nụ cười của chúng tôi. Từng chiếc ghế đá in ấn những kỷ niệm những lần tụ20 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cơ và mái trườngtập chuyện trị đủ thứ chuyện trên đời, những khi lao động hay trực nhật mỏimệt ghế đá là điểm dừng chân, nơi tràn ngập những nụ cười, nơi san sẻ nhữngniềm vui nỗi buồn của tôi. Và ở nơi ấy mỗi lớp học như một mái ấm yêuthương, không biết từ lúc nào tôi đã u và gắn bó với mái trường của tơi nhiềuđến thế. Rồi từng ngày trôi qua trường nội trú đã là ngôi nhà thứ hai của tôi,những người bạn, những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trêncon đường học tập, họ như anh em thân thiết gắn bó với tơi trong đại gia đìnhrộng lớn này. Và hơn thế nữa mỗi thầy giáo, cô giáo chính là người cha, ngườimẹ thứ hai của tơi.“Một đời người một dịng sơng…Mấy ai làm kẻ đứng trơng bến bờQua sơng phải lụy địĐường đời mn bước cậy nhờ người đưa”Mấy ai đi suốt cuộc đời mình mà khơng có người thầy, người cơ dẫn lối. Mấy aitrưởng thành mà không trải qua những ngày tháng học sinh. Và mỗi thầy giáo,cơ giáo chính là người lái đị thầm lặng, những người tận tụy hết lòng với nghề,với học trị của mình, người mang đến nguồn tri thức như ngọn hải đăng sángsoi dẫn lối từng bước đường ta đi.Ngày ngày thầy cô vẫn đứng trên bục giảng dạy tôi những điều hay lẽ phảinhững đạo lý làm người. Tiếng thầy cô giảng bài hăng say vẫn văng vẳng đâuđây. Vẫn viên phấn trắng trên tay, tại nơi này đã dẫn dắt bao thế hệ nối tiếp nhautrưởng thành. Đi xây đắp cuộc đời tươi sáng, lời giảng của thầy cô đã không đivào không gian bao la mà đi đến tâm hồn tơi. Đơi lần, tơi từng có những suynghĩ nơng nổi, những lần ngã gục vì mệt mỏi, chính những lời nhắc nhở, dạybảo, động viên của thầy cơ đã làm nên một cơ học trị chín chắn biết suy nghĩhơn của hơm nay. Tơi thật lịng biết ơn thầy cô nhiều lắm.21 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cơ và mái trườngTình u bao la của thầy cô chưa bao giờ phai nhạt, chỉ là học sinh chúng tachưa từng một lần và cảm nhận tất cả những điều đó. làm nghề giáo, bận rộnbao nhiêu là việc, bao đêm ròng rã thức trắng soạn giáo án, những trang giáo ánđưa ta đến ước mơ, hay mệt nhịa vì chấm bài thi, bài kiểm tra của chúng ta.Mệt mỏi là thế khi ngày mới bắt đầu thầy cô vẫn nở nụ cười tươi tắn vẫn giảngdạy hăng say vì chúng ta, vì những học sinh thân yêu. “Dẫu đếm hết sao trờiđêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm, làm sao em đến hết cơngơn người thầy!” Tình u đó, lịng tri ân đó có cả trong lời bài hát. Và tấm lịngq giá đó chẳng cần đâu sự trả ơn của ta. Chỉ cần nỗ lực học tập chăm chỉ hơnlấy kết quả học tập bù đắp cho công ơn thầy cơ, cho những gì mà họ đã giànhtrọn vẹn nửa đời người cho nghề giáo. hãy dâng tặng những hoa điểm 10, hãydành chút thời gian ngồi bên thầy cô để chuyện trị cùng họ. Bởi chỉ có tình cảmchân thành xuất phát từ trái tim thì mới đến được trái tim. Điều thầy cơ cần cóchỉ có thế.Tơi khơng sao nói cho hết những gì trong lịng mình. Rồi sẽ đến ngày chúng tatrưởng thành, ngày hân hoan mừng tốt nghiệp ngày kết thúc khoảng thời gianhọc cấp 3 đáng quý. Tôi sẽ nhớ lắm từng cái bàn, cái ghế, những viên phấn nhỏnhắn, nhớ cái phòng học ồn ào tiếng cười đùa của chúng tôi. Tôi yêu màu xanhtừng ngọn cây, sợi cỏ tỏa mát giữa nắng trời rực rỡ, yêu những ô cửa màu xanh,cánh cửa mở ra biết bao ước mơ khát vọng trong tôi. Tôi yêu mái trường, yêukhoảng sân rộng nơi nâng đỡ từng bước nhảy, bước đi, nơi tổ chức trò chơi dângian cho chúng tôi, và cả những lần sinh hoạt vui chơi tập thể, vui biết bao ngơitrường cịn ghi dấu trong tôi không thể phai mờ những ngày tưng bừng rộn rãcủa buổi khai giảng đầu năm học mới, ngày làm lễ cúng trăng nhộn nhịp tươivui, hay những buổi liên hoan ồn ào, vui vẻ. Tơi u nó vơ cùng!Quý lắm bác bảo vệ luôn luôn nghiêm khắc nhưng không hề dữ dằn bác luônchăm chỉ, đúng giờ, báo cho chúng tôi giờ giấc hàng ngày rèn luyện chúng tơivào nề nếp. Ơi! Tiếng trống vang lên bao nhiêu hồi là bấy nhiêu cung bậc cảm22 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trườngxúc. Tôi yêu, tôi nhớ những lời dạy bảo của thầy cô, tôi tự hào về mái trườngnội trú, mái trường đã cho tôi quá nhiều điều quý giá những thứ ấy đều phảinhớ, phải trân trọng và nếu một ngày phải rời xa nó, nước mắt ai sẽ rơi, trái timai sẽ buồn lòng ai sẽ đau khơng ai khác chính là chúng tơi, những cơ cậu học trịcuối cấp phổ thơng. Rồi tơi và những người bạn sẽ chào nhau mỗi người mỗihướng đi riêng, đi đến tương lai của mình, nhưng mãi mãi sẽ chẳng bao giờquên. nó sẽ là những ký ức tuyệt đẹp mãi khắc sâu trong tim, trong tận sâu đáylịng tơi.Có nhạc sĩ nào đã từng viết “Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời.Thời gian xóa những kỷ niệm dấu u” vậy thì tơi mong có thể gửi lịng mìnhvào nơi cuối trời ấy để mãi được sống bên mái trường cấp 3 thân u. giờ chỉcịn chút ít thời gian ít ỏi cịn ngồi trên ghế nhà trường, tơi sẽ vui chơi hết mìnhcũng khơng qn nhiệm vụ chính là học tập chăm chỉ, cố gắng hết sức để đạtkết quả cao cho mười hai năm đèn sách. Cũng như không để phụ lịng gia đìnhthầy cơ, những người đứng đằng sau tôi.Tôi phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà chung nội trú Huỳnh Cương,những người thầy giáo, cô giáo, người bạn tạo nên mảnh ghép cuộc đời tôi.Tương lai mai này dù có đi đến đâu nhưng trái tim tôi vẫn hướng về mái trường,nơi gắn liền với thanh xn q báu. Dù thời gian có trơi đi, phủ bụi và xóanhịa tất cả thì tình cảm của tôi dành cho mái trường, thầy cô nơi đây vẫn lnđong đầy và vẹn ngun khơng gì thay thế được.Tơi yêu trường tôi!Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 9"Dù năm tháng vơ tình trơi mãi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai. Thầy vẫn đứngbên sân trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời. Dẫu đếm hết sao trời23 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trườngđêm nay, dẫu đếm hết lá mà thu bay. Nhưng ngàn năm, là sao em đếm hết côngơn người thầy".Cô ơi! Vậy là sắp một năm trôi qua rồi cô nhỉ? Chẳng biết giờ cô có cịn nhớ emkhơng? Nhưng cịn em vẫn nhớ về cô. Hôm nay giữa những bộn bề của côngviệc, những bon chen của cuộc sống em đã để tâm hôn mình lặng, để khi nghevề bài hát "Người thầy" em nhớ về cơ và các bạn. Em cịn nhớ lúc em tập hátcho cô và các bạn nghe để thi văn nghệ. Sao giờ nghe lại em lại có nhiều cảmxúc đến thế? Cơ ơi khi cịn ngồi trên ghế giảng đường vẫn cịn được nghe tiếngcơ, được nghe bạn bè góp ý chân thành. Những lúc em khơng hiểu bài em vẫnđược cơ tận tình giảng giải. Nhưng giờ em đã ra trường đi làm và kiếm sống.Cuộc sống không đơn giản như những câu thơ, cũng không đẹp như giấc mơmàu hồng cơ nhỉ? Mà đó là bon chen xô đẩy, và là những ghen tị. Cô ơi emmuốn được quay về khoảng thời gian của một năm về trước. Em muốn mỗi lúcbuồn hay là thất vọng vì điều gì đó, em lại gặp ánh mắt của của cô, nụ cười củacô, tất cả như một ngôn từ biết nói. Khi nhìn vào mắt cơ, nhìn thấy nụ cười ấy,em ln có niềm tin, và sức mạnh để đi tiếp cô à.Em chúc cô luôn luôn giàu nhiệt huyết để truyền ngọn lửa sống tới các thế hệmai sau. Chúc cho nụ cười rạng rỡ của cô luôn đẹp, để truyền cho các em niềmtin và sự lạc quan. Em chúc ánh mắt của cô mãi sáng để nói với các em rằng:“Cuộc sống chẳng có gì là khó khăn nếu như ta vẫn cịn niềm tin và biết cốgắng”. Em chúc cho đôi chân của cô ln mạnh khỏe và chắc chắn để cơ có thểđi cùng các thế hệ đến mãi mai sau. Và đôi tay của cô nữa, em chúc đôi tay ấymãi dẻo dai để chèo lái con đò, đưa các bạn sau này đến chân lý của cuộc sống.Và cô ơi em chúc cơ có đủ sức khỏe và khéo léo, giỏi giang để vừa là người phụgiỏi ngoài xã hội, vừa là người mẹ, người vợ đảm trong gia đình cơ nhé.24 Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trườngCuối cùng em xin chúc cho tất cả các thầy các cô trên mọi miền của tổ quốc sứckhỏe thật nhiều, niềm vui thật lớn, và càng ngày càng có nhiều cống hiến chonền giáo dục nước nhà lớn mạnh.Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường - Mẫu 10Ai đã đi qua tuổi thơ mà chẳng mong trở về một lần - miền quá khứ. Kỷ niệmùa về, nhẹ nhàng nhưng sâu đậm, ngọt ngào chất chứa bao nỗi nhớ mong. Thấpthoáng đâu đây mái trường xưa với tiếng trống trường rộn rã. Hàng phượng vĩngây thơ buông cánh hoa gầy mỗi độ hè qua. Vội vã ép lên trang giấy học trịbiết bao nhiêu kỷ niệm.Chao ơi! Sao mà nhớ đến thế mái trường xưa. Từng hơi thở của miền xa xăm,bỗng nhiên hiện về nguyên vẹn như buổi đầu tiên em tới trường. Em bắt gặpánh mắt dịu dàng của cô - một ánh mắt dịu hiền, đầm ấm và đủ để làm ấm lịngtrong mỗi đêm đơng. Cịn đâu đây giọng nói của thầy vang vọng mênh mangtrên đường em bước. Tất cả đã trở thành hành trang, là nỗi nhớ, là góc trời riêngđể em biết rằng cuộc đời này thật đẹp. Trong bức tranh dệt nên từ nỗi nhớ, hìnhảnh thầy cơ là gam màu sáng nhất, ấm nhất, đẹp nhất. Nếu thiếu đi ký ức vềthầy cơ, thì bức tranh trở nên lạnh lẽo, vơ hồn, và khơng cịn giữ được giá trịnhân văn.Em vẫn nhớ bài học đầu tiên thầy giảng "người với người sống để yêu nhau".Và hãy sống sao cho thật tốt, thật đẹp, thật ý nghĩa để không phải hối tiếc vềnhững năm tháng sống thừa, sống phí.... Vâng em đã hiểu nhiều hơn về cuộcsống rồi thầy ạ!Vào giây phút này lòng em trào dâng bao nỗi da diết, thiết tha, em muốn gửilịng mình theo gió về phía thầy cơ, đó là sự chân thành, là sự tri ân với nhữngngười "lái đò" đưa thuyền em cập bến. Em chúc thầy cơ của em mãi mãi bình25