Viết vẫn người phụ nữ có ảnh hưởng nhất cuộc đời tôi

VIẾT CHO NHỮNG YÊU THƯƠNG THẦM LẶNG, VIẾT CHO MỘT ĐỜI LẲNG LẶNG BÊN CON

     Nếu có ai đó hỏi tôi rằng điều hạnh phúc nhất trên đời của bạn là gì? Không ngần ngại và đầy sự hãnh diện tôi sẽ trả lời rằng đó là được sinh ra và lớn lên từ vòng tay yêu thương, rộng lớn của người mẹ. Mẹ là xương cột sống của tôi, giúp tôi luôn sống ngay thẳng và chân thành. Mẹ là máu nóng trong tôi, giúp tôi luôn mạnh mẽ và đầy sức sống. Mẹ là nhịp đập trong trái tim tôi. Tôi không thể tưởng tượng được cuộc đời tôi sẽ ra sao nếu thiếu vắng hình bóng của mẹ.

     Mẹ à! Mẹ có biết không, từ ngày bố mất, con biết mẹ đã phải vất vả hơn,  cương vị vừa làm bố, vừa làm mẹ. Cô bé lớp 10 ngày ấy tưởng chừng như trời đất sụp đổ nhưng chính vì  tình yêu thương của mẹ quá lớn lao luôn dành trọn cho hai chị em con cũng đủ để lấp đầy những đau thương, mất mát của ngày ấy. Tình yêu của mẹ là thứ sức mạnh vĩ đại nhất vũ trụ này, nó có thể hoá giải mọi thù hận, dung hoà mọi mâu thuẫn và xoa dịu mọi tổn thương trong gia đình mình từ ngày mà bố rời xa mãi mãi. Những việc nặng nhọc trước đây, bố đều là người đứng ra để làm, lo toan. Thế nhưng, ngày hôm nay, chính mắt con lại nhìn thấy mẹ làm điều đó. 

     Con biết, có những ngày mẹ khóc thầm, không dám bật ra thành tiếng, vì mẹ sợ chị em chúng con tỉnh giấc và nhìn thấy mẹ như vậy chị em con càng buồn thêm. Có những lúc con thầm nghĩ ông trời có thật bất công lắm không hả mẹ? Tại sao lại chia cắt người cha kính yêu của con, người chồng thân thương của mẹ. Tưởng chừng mọi thứ sẽ sụp đổ và dừng lại, nhưng không đó chỉ là những gì con nghĩ còn sự thật thì không. Ngày bố ra đi, gánh nhọc trên đôi vai của mẹ tăng lên gấp bội lần, từ những thứ nhỏ nhặt nhất mẹ đều lo lắng cho chị em con đến từng bộ quần áo, đồ dùng học tập để chúng con đến trường, để cho con không thua thiệt bạn bè. Những khi kinh tế khó khăn, mẹ lại phải chạy vay từng nơi. Mẹ cố gắng giấu! Nhưng mẹ à, chúng con biết tất cả! Những hi sinh thầm lặng đó, mẹ luôn âm thầm giữ lấy. Ấy thế mà, có những lúc con cứng đầu, cãi lại mẹ, làm những điều khiến mẹ buồn. Có đôi lần, con còn trách mẹ, con trách vì sao gia đình mình lại không được như người ta…Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, xin lỗi vì những điều ích kỉ của bản thân đã để những giọt nước mắt làm nhòe mắt mẹ . 

     Con ngẫm nghĩ rất nhiều đúng như lời ông cha ta đã từng nói: “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ. Đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con”, một thông điệp quen thuộc mà với những người con đây hẳn là điều con cần ghi nhớ. Dù có xuống bể sâu, dù có nắng mưa hay bão tố, chỉ có mẹ là người yêu thương chúng ta vô điều kiện. Cảm ơn mẹ vì đã luôn ủng hộ và theo dõi con trong suốt những chặng đường khó khăn, không đơn thuần chỉ là người mẹ, mẹ còn là người thầy dạy dỗ, định hướng sự nghiệp cho con, hướng con đến ngành nghề mà con chọn, đó là ngành Y- nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, nó không những là đam mê của con mà còn là di nguyện của bố trước khi ra đi, con tự hào vì mình là người mang lại niềm tin, niềm vui sống và xoa dịu đi nỗi đau thể xác lẫn tinh thần cho người bệnh, để họ không phải đau đớn như con đã từng đau trước đó- nhìn bố ra đi mãi mãi vì căn bệnh hiểm nghèo. 

     Mẹ à! Con không giống như những người khác có thể thổ lộ tình cảm trước mắt mẹ, không có nghĩa là con không hiểu và không yêu mẹ đâu, mà là thứ tình cảm đó con luôn cất giấu trong lòng. Ngày hôm nay, dưới ánh đèn lấp lánh những màn sao đêm, con lại buồn lại nhớ về mẹ, không kiềm được cảm xúc con đã viết những điều thật ý nghĩa từ trong chính tâm hồn con để gửi tặng mẹ. Cảm ơn trời đã ban cho con một người mẹ vĩ đại, cảm ơn mẹ đã sinh con ra trên cuộc đời này… Hai tiếng “Cảm ơn” chắc có lẽ cả cuộc đời này con cũng không thể nói hết được và cũng không thể hiện hết được những hi sinh lớn lao mà mẹ đã dành cho chị em chúng con. 

     Cuộc đời mẹ là cả một đời mãi hi sinh cho chúng con, tình yêu của mẹ dành cho con mênh mông như trời  biển. Mẹ ơi! Tình mẹ thật bao la. Quãng thời gian còn lại con không mong mỏi gì hơn, chỉ có một ước nguyện mà bấy lâu nay con luôn thầm ước đó chính là mong  mẹ mãi sống khỏe, sống vui với chúng con, mong một đời an yên đến bên mẹ. Con yêu mẹ!
 

Tác giả: Nguyễn Thị Mong - Khoa Liên Chuyên Khoa

Với mình thì có mẹ mình, người khiến mình luôn suy nghĩ rất nhiều về trách nhiệm, kiên cường & sự hy sinh. Lựa chọn sống cuộc sống độc lập, kiên cường nhưng mình hạn chế hy sinh như thế hệ của mẹ.

Những người bạn, người chị xung quanh. Những người đã thành công & thất bại, có rất nhiều trải nghiệm trong cuộc sống.

BÀI DỰ THI ĐẠT GIẢI NHẤT

*********

Chị gái cả - người anh hùng của lòng tôi

Mỗi người chúng ta, ai cũng có một người mẹ. Họ là những người mang nặng, đẻ đau chín tháng mười ngày, chăm sóc chúng ta từ khi còn bé đến lúc chúng ta lớn lên, trưởng thành, họ vẫn luôn là bờ vai, là nguồn động viên cho ta khi ta vấp ngã. Tôi không như bao đứa trẻ khác, tôi là một đứa trẻ mồ côi. Và chị gái tôi – người mà tôi yêu thương nhất đã thay mẹ chăm sóc tôi cho đến tận bây giờ.

Chị gái tôi tên là Thắm, năm nay đã 30 nồi bánh chưng rồi. Nhưng chưa bao giờ nói mình 30 tuổi cả, chị nói: “Chị Thắm mới 29 tuổi thôi”. Chị tôi rất hay cười, người lạ chắc hẳn sẽ không biết, đằng sau nụ cười ấy, lại ẩn chứa một tuổi thơ bất hạnh và sự mạnh mẽ vươn lên của người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất.

Chị ấy sinh ra không giống ba anh chị em tôi, cạnh bên một nữa khuôn mặt xinh đẹp kia là một nửa khuôn mặt biến dạng không như bình thường, chị bảo là do lúc mang thai chị, mẹ tôi vô tình bị ảnh hưởng bởi thuốc bảo vệ thực vật cho nên khi sinh ra không lành lặn, chị vẫn cười. Khi lớn lên, cắp sách đến trường, chị ấy không thể tránh khỏi những ánh mắt xa lánh, miệt thị từ bạn bè, họ chê bai, dè bĩu lên khuôn mặt ấy. Mặc kệ những lời chê bai đó, chị tôi nổ lực học tập, đạt nhiều thành tích cao, chị ấy học giỏi lắm. Nhiều thầy cô khi đã dạy chị ấy thường nói tôi không học giỏi bằng chị, tôi cũng cảm thấy có đôi chút xấu hổ, nhưng tôi cũng rất tự hào về chị gái của tôi.

Bất hạnh trong cuộc đời của chị Thắm, của gia đình tôi vẫn chưa dừng lại, mà vẫn tiếp tục, phá vỡ không khí hạnh phúc. Ba của tồi đã qua đời sau một cơn bạo bệnh. Mẹ và chị gái hằng ngày làm việc vất vả để mưu sinh, kiếm ăn, đồng thời muốn chúng tôi ăn học nên người.

Ông trời trêu ngươi, mẹ của tôi làm việc quá lao lực, đâm bệnh, một căn bệnh không thể chữa trị: ung thư phổi. Căn bệnh đó đã hành hạ mẹ tôi từ tháng này qa tháng nọ, qua từng lần hóa trị, xạ trị, mái tóc xuân xanh ngày nào đã rụng dần rụng dần. Và cuối cùng mẹ tôi đã ra đi không bao giờ trở lại.

Thế mẹ, thay cha, chị tôi chăm sóc ba đứa em của mình, chị tôi là một người tham công tiếc việc, chị làm việc lao lực tại thành phố Hồ Chí Minh một mình, ốm đau cũng một mình cam chịu, không nói với ai. Chị luôn bảo là phải học thật giỏi, thật ngoan, rằng chúng tôi đã là những người sung sướng nhất, không như mẹ tôi, bà chưa tận hưởng một ngày thật sự là hạnh phúc. Chị rất thương tôi, bằng một tình cảm chan chứa, một tấm lòng bao la, rộng lớn.

Chị tôi chưa lấy chồng, có nhiều người ngỏ lời nhưng chị tôi đều thẳng thừng từ chối, chắc có lẻ là chị thấy chúng tôi chưa thực sự trưởng thành, đủ để làm chị ấy yên tâm để tìm kiếm hạnh phúc trong một gia đình mới.

Nếu bây giờ có một điều ước, tôi thật lòng mong rằng sẽ có một phép màu diệu kì nào đó biến khuôn mặt của chị tôi trở nên xinh đẹp. Hay đơn giản hơn, tôi muốn chị ấy sẽ mãi mãi vui vẻ, luôn nở nụ cười trên môi và sống những ngày hạnh phúc.

Lời cuối cùng, chẳng có gì hơn, nhân ngày phụ nữ Việt Nam 20 tháng 10, tôi xin chúc các bà, các mẹ, các chị, các cô, các bác,…một lời chúc chân thành, chúc mọi người luôn luôn vui vẻ hạnh phúc và sức khỏe dồi dào.

                                Hải Lăng, ngày 20 tháng 10 năm 2019

                                                                                                                                                                                         Lê Thị Quỳnh Thơ -11B6

=========================================================

BÀI DỰ THI ĐẠT GIẢI NHÌ

*********

Hải Lăng, ngày 17 tháng 10 năm 2019

Mẹ yêu của con!

Có lẽ đây là lần đầu tiên con cầm bút viết lên những dòng tâm sự này để gửi đến mẹ. Thật ra, khi viết, con cũng không biết mình nên viết về cái gì nữa, không phải con không có gì để nói với mẹ mà chỉ là những điều mẹ làm cho con quá nhiều, qua lớn lao khiến chính bản thân con cũng không biết mình nên nói từ đâu, bắt đầu như thế nào.

Dường như chưa một lần trong suốt những năm tháng qua con nói với mẹ rằng “Con yêu mẹ, con thương mẹ”. Con chỉ mặc nhiên đón nhận sự yêu thương, chăm sóc, chiều chuộng của mẹ. Nhưng trong sâu thẳm trái tim con, mẹ là người quan trọng nhất, người con yêu thương nhất, người phụ nữ duy nhất trong trái tim con.

Con biết con là niềm tự hào của mẹ. Con cảm nhận được qua ánh mắt lấp lánh yêu thương của mẹ. Ngay từ nhỏ, con đã được mẹ chăm chút, lo lắng. Ngày 20/10 là ngày mà con tròn 16 tuổi, cũng trở thành một thiếu nữ rồi mẹ nhỉ? Nhưng trong mắt mẹ con vẫn luôn là đứa con gái nhỏ cần đến từng sự chở che, giúp đỡ của mẹ.

Một cô bé bướng bỉnh, ngang ngược, như con đã không ít lần khiến mẹ buồn chỉ vì những lời nói thiếu suy nghĩ và tính tình trẻ con của bản thân. Mẹ luôn muốn tốt cho con, vậy mà con lại ích kỉ chỉ ôm lấy ý kiến riêng của mình, chẳng bao giờ nghe lời mẹ nói. Con sai rồi mẹ ạ, con nên biết sống sao cho đúng với hai tiếng “Công cha – Nghĩa mẹ”.

“Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

Một lòng thờ mẹ, kính cha

Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.”

Con được sinh ra trong vòng tay dịu dàng, ấm áp của mẹ. Chín tháng cưu mang, mẹ chịu nhiều gian khổ rồi lại chắt chiu từng giọt sữa ngọt ngào để nuôi con khôn lớn. Con lớn lên trong sự dưỡng dục, trong sự yêu thương, lo lắng của mẹ. Quả thật công lao ấy mênh mông vô tận như nước trong nguồn.

Mẹ ơi, mẹ biết con yêu mẹ nhiều lắm không? Mẹ à, 15 năm không dài cũng không ngắn nhưng nó là khoảng thời gian thật đẹp. Đi qua từng năm, từng năm một con lớn hơn, trưởng thành hơn, trở thành một cô gái hoàn thiện hơn qua bàn tay chăm sóc của mẹ. Con hạnh phúc nhiều lắm vì con có một người mẹ luôn tha thứ, bảo ban con khi con vấp ngã và sai lầm trên đường đời. Mẹ dạy con cách sống, lắng nghe con khi con cần. Đôi khi con cũng chạnh lòng vì mẹ so sánh con với “con nhà người ta”, lúc đó con chỉ biết giận hờn vô cớ rồi phát ra những ngôn từ làm tổn thương mẹ mà chẳng biết mẹ so sánh như vậy chỉ để con trưởng thành hơn. Mẹ là người nuôi nấng con, sao mẹ lại hạ thấp con được, mẹ chỉ muốn thúc đẩy con thôi. Con hối hận lắm mẹ ơi, tội lỗi của con thật đáng trách.

“Để đền ơn tạo hóa

Chim biết cất tiếng ca

Cây xanh vì đất mẹ

Đơm sum xuê hoa trái

Ơn mẹ bao năm tháng

Biết lấy gì hiến dâng

Con muốn vén nắng rực

Làm áo mẹ đừng phai

Muốn kéo thời gian lại

Để tóc đừng thêm bạc

Con muốn gom vất vả

Của đời mẹ gian truân

Những ưu phiền vì con”

Hằng ngày mẹ phải lo toan bộn bề công việc trong gia đình, quán xuyến tất cả từ việc nhỏ đến việc lớn trong nhà. Con ngưỡng mộ mẹ rất nhiều, mẹ thật vỹ đại, bao nhiêu công việc mệt nhọc như thế mà mẹ chưa bao giờ than nổi một tiếng. Mai sau lớn lên con cũng sẽ trở thành một người tài giỏi, biết hy sinh cho gia đình và cao thượng như mẹ vậy.

          Có lẽ trong mắt người khác mẹ không hoàn mỹ, không đẹp không tuyệt vời nhưng với con mẹ và gia đình luôn là số một, không gì sánh bằng, là tất cả và luôn là lí do để con cố gắng vươn lên từng ngày, rèn luyện bản thân trở nên tốt đẹp. Từ khi con nhận thức được mọi việc, con biết mẹ của con là người mạnh mẽ, thật không dễ dàng thấy được giọt nước mắt yếu đuối đọng ở khóe mắt mẹ. Dù mệt mỏi, mẹ cũng không bao giờ để lộ ra bên ngoài, lúc nào con cũng chỉ thấy ánh mắt biết cười của mẹ, ánh mắt ấy luôn hướng đến con mà thôi.

          Con biết có lẽ bây giờ con chưa đủ tốt hay thậm chí là rất tệ nhưng mẹ ơi con biết một điều, có thể con đường tương lai phía trước của con sẽ có những rào cản, những cám dỗ, làm con lạc mất phương hướng, nhưng ở phía con đường tương lai ấy luôn có nụ cười, ánh mắt, tình thương yêu của mẹ, nó chính là ánh sáng, là sự thức tỉnh khi con lạc lối, bàn tay mẹ sẽ luôn nắm lấy tay con cho con niềm vui và sức mạnh.

Mẹ dành cả thanh xuân, cả cuộc đời để nuôi nấng, dạy dỗ con nên người. Ngàn lời cảm ơn, vạn lời xin lỗi biết phải nói sao cho vừa. Dòng thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, đôi mắt mẹ đã in hằn những vết chân chim.

“Tôi muốn là hạt nắng để đến bên mẹ

Ươm lên sợi tóc để tóc sáng long lánh

Tôi muốn là ngọn gió để đến ôm mẹ

Hôn lên đôi mắt hằn sâu dấu chân chim”

          Con sợ lắm khi nghĩ đến ngày mai, ngày mà mẹ sẽ rời xa con, xa gia đình mãi mãi, con sẽ ở một nơi mà con không thể nhìn thấy mẹ nữa, nỗi sợ hãi bủa vây lấy con không lối thoát khiến con hoang mang. Nếu mẹ đi thì ai sẽ nắm lấy đôi tay nhỏ bé của con, ai sẽ lắng nghe con, dạy con những chân lý của cuộc đời và ai sẽ cho con niềm tin, sức mạnh để tiến về phía trước. Nói đến đây, con thật sự thấy lo lắng và sợ hãi.

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”

          Mẹ là người bạn cho con cuộc sống này, dạy cho con biết “cuộc sống là gì?”. Kỷ niệm bên mẹ là những hồi ức đẹp đẽ nhất của con, là những trang kỷ niệm theo con đến hết cuộc đời này. Bất kể sau này có xa cách về khoảng cách địa lí nhưng cũng không thể ngăn cản tình thương của mẹ gửi đến con. Tình yêu thương của mẹ vẫn luôn mãi bên con dù cho một ngày nào đó mẹ không còn ở thế gian này nữa.

          Ngày của mẹ, con chỉ biết nguyện cầu cho mẹ thật nhiều hạnh phúc, sức khoẻ, ngập tràn niềm vui. Con mong mẹ có thể bước tiếp cùng con trên suốt chặng đường dài phía trước. Con sẽ không ngừng cố gắng để thực hiện ước mơ, hoài bão của con, để mẹ không phải phiền lòng vì con nữa. Con yêu mẹ nhiều lắm!

Con yêu của mẹ!

Lý Thị Sương – 10A1