Phụ nữ ở nhà có phải ăn bám chồng

Khi yêu, một số đấng mày râu thường hứa hẹn "em ở nhà anh nuôi"... Nhưng lúc bước vào cuộc sống hôn nhân, mộng tưởng này tan vỡ. Thay vào đó là những cuộc tranh cãi hết sức đời thường như: "Hôm nay, ở nhà làm gì mà chưa nấu cơm/dọn nhà?", "Ở nhà 'ăn bám' mà làm việc này cũng không xong"... Nhất là những phụ nữ khi nghỉ để chăm con nhỏ sau sinh, họ phải làm ti tỉ việc không tên nhưng chẳng phải ông chồng nào cũng hiểu được.

Tâm sự của một mẹ bỉm sữa ở nhà trông con dưới đây như tiếng lòng của rất nhiều người. Các ông chồng từng lỡ lời mắng vợ ở nhà trông con là "ăn bám" nên đọc qua chia sẻ dưới đây để thấu hiểu và thương vợ mình hơn:

"Câu chuyện... ăn bám (đọc là chảy nước mắt).

Người không đi làm, ở nhà chăm con, sẽ được mang tiếng là "ăn bám". Kẻ "ăn bám" thì không được coi trọng, phải thức trông con cho người đi làm ngủ, phải giữ con cho người đi làm ăn cơm trước, phải làm tất tần tật việc nhà, và phải đảm bảo cơm dẻo, canh ngọt cho người đi làm về ăn.

Kẻ "ăn bám" thì có thể không cần ăn sáng, cơm mỗi bữa có ăn ít một chút cũng không sao. Vì ở nhà thì đâu có mệt như người đi làm? Kẻ "ăn bám" thì vốn dĩ đâu có việc gì để làm? Sáng có thể "nướng" thêm một chút, rồi dậy vệ sinh cho con. Thay bỉm, rồi nấu đồ ăn cho con, tranh thủ chờ đồ ăn chín, thì cho con uống vitamin. Sau đó cho con ăn, cho uống, rồi trông con chơi. Trong thời gian con chơi, tranh thủ đặt nồi cơm, nấu đồ ăn cho gia đình, con mà quấy thì tay bế, tay nấu.

Được cái con nhỏ thì lúc nào cũng quấy. Con ngủ trưa chừng 1,5-2 giờ. Tối đến, sau bữa cơm là khoảng thời gian hạnh phúc. Kẻ "ăn bám" có thể được xem tivi và trông con, nhưng cũng có khi là tranh thủ làm vài việc khi không vướng con. Như là dọn dẹp, chuẩn bị đồ ăn cho ngày hôm sau, thu xếp lại vài thứ, giặt giũ, phơi phóng. Có những khi xong việc cũng khuya.

Nửa đêm, kẻ "ăn bám" phải dậy dỗ con ngủ lại cho ngon. Thế là hết một ngày thật dài...

Nỗi lòng của một người phụ nữ khi bị chồng cho rằng "ăn bám" được chia sẻ trên một diễn đàn.

Đây là câu chuyện có thật dựa trên những tháng ngày đã qua của một số đông các bà mẹ bỉm sữa hiện tại. Không phải câu chuyện của riêng ai, cũng không có ai ưu ái gọi mình là kẻ "ăn bám". Nhưng vô hình chung, tất cả những mẹ bỉm sữa chăm con, đúng thật là kẻ "ăn bám" đáng thương. Họ không có phải làm việc gì cả, họ đang sống bằng đồng tiền mồ hôi của người khác, họ thật sung sướng.

Nhưng có những khi, kẻ "ăn bám" thật sự, thật sự mệt mỏi. Vì không phải lúc nào con cũng khỏe mạnh tươi vui, không phải lúc nào con cũng tự chơi, không phải lúc nào con cũng ngoan. Con hay bày bừa, phá phách, rũ tung, xé toạc mọi thứ. Con ăn, nôn trớ khắp mọi nơi, con nghịch đủ mọi thứ, con rúc chỗ nọ, móc chỗ kia, con ăn vạ, con ngang bướng... Có những lúc đầu óc, và sự kiên nhẫn, đôi khi muốn nổ tung!

Chúng tôi không thơm tho, chúng tôi bù xù, lôi thôi, và chúng tôi cáu gắt, khó tính. Chúng tôi, nếu chưa kịp làm việc gì, là sẽ có câu hỏi: "Ở nhà làm cái gì mà còn chưa...!" Chúng tôi đâu có làm gì đâu, chúng tôi rảnh quá mà, chúng tôi là những kẻ "ăn bám".

Không phải kể lể, ai có con mà chẳng phải vậy? Nhưng nếu so sánh việc ở nhà với đi làm, thì chúng tôi - những nười phụ nữ ở nhà chăm con, lương sẽ rất cao. Vì chúng tôi không làm giờ hành chính 8 tiếng một ngày.

(Ảnh minh họa)

Giờ hành chính của chúng tôi gần như 20 tiếng một ngày. 20 tiếng áp lực, la hét, mệt mỏi, cáu gắt. 20 tiếng chúng tôi phải bỏ hết năng suất, để những người đi làm, đỡ mệt mỏi. 20 tiếng chúng tôi chiến đấu, không vì gì hết! Chỉ là nghĩa vụ của tất cả những phụ nữ, làm mẹ. 20 tiếng! Ai trả lương cho chúng tôi? Hay chỉ cần vuốt tóc tơ con đang say ngủ, nhìn chồng ăn bữa cơm ngon, là chúng tôi thấy mệt mỏi chẳng là gì. Chúng tôi hi sinh không vì gì, không ai ghi nhận, không lương, không một lời cảm ơn! Nhưng chúng tôi vẫn đang cố gắng. Vậy đừng vì cho chúng tôi miếng cơm, mà nghĩ chúng tôi "ăn bám".

Tâm sự trên như nói hộ nỗi lòng của rất nhiều người: "Chuẩn không cần chỉnh...", "Thấy hình ảnh mình trong đó rất rõ", "Trời ơi, câu nào cũng chuẩn"... nhiều dân mạng bình luận.

Tường San (Theo Công lý & xã hội)

  • Tag
  • ăn bám
  • vợ ăn bám
  • vợ ở nhà chăm con

Tất cả cũng vì em đã nghe theo lời dỗ dành ngon ngọt của anh ấy. Lúc em mới sinh con, hai vợ chồng tự bươn chải trên đất Hà Nội này không người thân thích nên chẳng có ai hỗ trợ.

Chồng em lúc ấy lại làm ăn được, nên anh cứ bảo em ở nhà tập trung lo chăm con cho cứng cáp, chăm chút tổ ấm gia đình, cả thế giới còn lại cứ để anh lo, không chết đói được đâu mà sợ.

Ban đầu em không đồng ý, lúc ấy em cũng đang đi làm, nghe các chị ở cơ quan tám chuyện phụ nữ ở nhà nội trợ nảy sinh nhiều cảnh chồng khinh, nhà chồng ghét thế nào, nên em không muốn.

Phụ nữ ở nhà có phải ăn bám chồng
 

Nhưng anh bảo em nghe chuyện mấy bà tám ít thôi, em có phải làm dâu đâu, có nhà chồng ở cùng đâu mà lo va chạm. Còn anh thì lúc nào chẳng yêu em, kiếm được bao nhiêu tiền cũng chỉ đem hết về lo cho vợ con, anh không muốn em việc nhà việc ngoài vất vả. Cứ ở nhà anh nuôi.

Anh vẽ ra viễn cảnh ngày ngày anh đi làm về, cửa nhà đã sạch sẽ, cơm canh đã nghi ngút mùi thơm, vợ rạng rỡ tươi cười, con bi bô ra đón. Em thấy thế đúng là hạnh phúc thật, mà mình cũng đỡ sấp ngửa với việc nhà việc công ty. Chứ con nhỏ như vậy có rời nó ra đi làm chắc em cũng không yên tâm được. Cuối cùng em đồng ý với chồng.

Chưa được đầy năm, công việc của chồng em bắt đầu rơi vào khó khăn. Tình hình chung, đâu đâu cũng khó, anh không kiếm được nhiều như trước mà còn lo bị đấu đá tranh mất việc. Thu nhập giảm một nửa, áp lực tăng gấp đôi. Em thì chẳng giúp gì được cho chồng.

Nhìn anh căng thẳng em rất thương, song cũng chỉ biết tìm nấu những món ngon cho anh, chăm con thật tốt, dọn nhà thật gọn gàng sạch sẽ để đón anh về trong cảm giác tươi mới. Vậy mà anh vẫn không vui. Anh vò đầu bứt tai nói em chẳng giúp được gì cho chồng cả. Rồi dần dần những lúc em nhắc anh đưa tiền chi tiêu, tiền mua này mua kia, anh bắt đầu nhăn nhó khó chịu bảo em chỉ biết tiêu tiền chồng là giỏi, không phụ được gì để kiếm ra tiền, suốt ngày ăn bám chồng.

Càng ngày tình cảm vợ chồng càng nhạt nhẽo vì cứ cãi vã chuyện không đâu. Mà thật ra toàn anh ấy khó ở rồi cà khịa với em trước. Em cứ phải nhẫn nhịn chồng, tiền chi tiêu trong nhà hết cũng không dám mở mồm ra nói nữa. Em cắt giảm đủ thứ, sinh hoạt của hai mẹ con ở nhà đã ở mức tối thiểu rồi, có hôm nóng ơi là nóng mà em còn chẳng dám bật điều hòa sợ tiền điện lại tăng, đi chợ thì chọn mua đồ rẻ, đến quần áo cho con mặc em cũng sửa từ quần áo cũ của em rồi mà chồng vẫn khó chịu.

Em thấy bế tắc quá, biết vậy lúc trước em không đời nào nghe anh dỗ dành mà ở nhà. Bây giờ thì thật sự khó quá, thời dịch thế này kiếm đâu một công việc cho bà mẹ bỉm như em.

Theo Dân Trí

Phụ nữ ở nhà có phải ăn bám chồng

Một người phụ nữ dù chỉ làm công việc nội trợ nhưng vẫn có thể nhận được sự tôn trọng tuyệt đối nếu biết rõ giá trị của bản thân không gói gọn trong bốn bức tường.

Phụ nữ bây giờ bình đẳng với đàn ông rồi. Các chị đừng ở nhà mà thui chột bản thân đi. Mình nên đi làm cho năng động, hiểu biết hơn và đặc biệt là sẽ làm cho bản thân tự tin khi đứng trước người đàn ông của mình.

Em đã đọc bài viết của chị Minh Huệ về vấn đề ở nhà chồng nuôi và những bài chia sẻ về vấn đề này. Em thấy bài "Các bà vợ ở nhà thường ếch ngồi đáy giếng” của anh Trần Tiến mặc dù lời lẽ viết hơi quá và có những câu từ có vẻ không thông cảm với phụ nữ, nhưng những điều anh nêu ra là đúng.

Em chỉ không hoàn toàn đồng ý anh dùng từ "hèn" để nói về những người phụ nữ phải ở nhà. Theo ý kiến của em thì cho dù chồng có kiếm được nhiều tiền đến đâu thì phụ nữ tốt nhất không nên ở nhà. Ở đây em không dùng từ "ăn bám" vì không phải người phụ nữ nào ở nhà cũng là vì lười không muốn đi làm, chỉ thích ăn bám chồng.

Phụ nữ ở nhà có phải ăn bám chồng

Em nghĩ đa số trường hợp chị em phải ở nhà vì hoàn cảnh chứ không phải do ý muốn. Ví dụ như chồng và gia đình chồng không cho đi làm, con cái còn nhỏ... Ngay cả một số người mẫu mới nổi vẫn bị xã hội lên án là sống bám nhưng thực ra họ vẫn đi làm, chứ đâu phải chỉ ở nhà chờ người mang tiền đến.

Em xin chia sẻ thật là mới chỉ cách đây khoảng 3 tháng em vẫn cảm thấy ở nhà sướng lắm, thích ăn ngủ xem ti vi và lên mạng lúc nào cũng được. Sau này em chỉ thích được ở nhà chăm sóc gia đình và chồng nuôi. Nhưng càng ngày em càng nghĩ khác.

Em mới tốt nghiệp đại học, chưa đi làm vì đang phải học ngoại ngữ và lo hồ sơ giấy tờ học thạc sỹ nên suốt ngày ở nhà. Em cũng không đi chơi bời gì vì bạn bè em nếu không đi du học thì cũng đi làm hết rồi, làm gì còn đứa nào đi chơi với em.

Người ta vẫn nói "Nhàn cư vi bất thiện", cho dù đúng là ở nhà phụ nữ thường bận rộn việc nhà nhưng có 1 thực tế là chị em có thể vừa làm việc nhà vừa suy nghĩ rất nhều chuyện khác chứ không phải như đi làm thì phải tập trung đầu óc suy nghĩ vào công việc chuyên môn.

Chính vì ở nhà suốt nên em bắt đầu soi mói người yêu em và suy diễn. Em cũng nghi ngờ đủ thứ chuyện. Ví dụ như từ sáng đến trưa người yêu em mà không nhắn tin thì em bực mình rồi lại cãi nhau vì anh không yêu em, blah blah.

Nói chung em cũng mệt mà người ta cũng khó chịu. Đặt vào địa vị của các bà vợ thì em nghĩ mức độ suy diễn và nghi ngờ chắc chắn còn khủng hơn nhiều. Như thế thì mệt mỏi cho cả vợ lẫn chồng. Mà không chỉ suy diễn nhiều đâu, em thấy ở nhà rồi con người cũng kém năng động đi. Kiến thức chuyên môn và hiểu biết xã hội cũng thui chột đi. Nói chung con người mình cũ đi, thụt lùi so với xã hội. Đàn ông có ai thích người như thế.

Em đã đọc khá nhiều bài viết về tình yêu - hôn nhân. Em thấy trong các bài nói về kiểu tính cách phụ nữ khiến đàn ông nhanh chán hầu hết đều có nói đến những người phụ nữ chỉ chăm chăm nghĩ đến người đàn ông của mình, không có chí tiến thủ, sống không có mục tiêu, sống phụ thuộc vào người khác. Và thật sự em thấy những đặc điểm đó có vẻ như đều có ở người phụ nữ chỉ ở nhà nội trợ.

Nếu đi làm thì phụ nữ mới có thu nhập của mình, cho dù ít nhưng sẽ không phải quá phụ thuộc vào chồng. Đi làm rồi mới có mục tiêu rằng mình phải làm được việc này việc khác, mới biết cố gắng để hoàn thành mục tiêu đề ra. Đi làm rồi gặp bạn bè đồng nghiệp vui vẻ lại có công việc phải làm sẽ bớt thời gian để ý soi mói suy diễn chồng.

Thậm chí có khi còn có vài người để ý mình, lúc ý khéo chồng mới là người phải để ý mà giữ vợ. Phụ nữ ở nhà sẽ chỉ biết có chồng, quá yêu chồng. Người nào yêu nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn như vậy là thiệt thòi rồi.

Em thấy anh Trần Tiến nói câu này rất đúng: "Đâu phải các chị cứ ôm hết việc nhà, làm tất cả hầu hạ chồng con đến tận chân răng kẽ tóc là tốt. Như vậy chỉ tổ khiến chồng ỷ lại, con hư đốn và biến mình trở thành một “ô sin” đúng nghĩa".

Con cái còn nhỏ thì đúng là các chị phải nghỉ ở nhà 1 thời gian rồi nhưng khi con cứng cáp hơn các chị nên gửi con cho ông bà hoặc đi nhà trẻ chứ đừng ở nhà mãi. Em nghĩ kiểu gì cũng nên đi làm, 1 công việc nhàn hạ lương thấp cũng được nhưng dù sao có đi làm thì bản thân các chị cũng khác nhiều.

Phụ nữ ở nhà có phải ăn bám chồng

Em nói thật, đàn ông bây giờ trừ những người học vấn không cao lắm, làm việc tay chân hay gì đấy đại loại thế thì họ không để ý nhiều đến vấn đề này thôi. Chứ những người đi làm công ty, cơ quan thì chắc chắn họ hay thích những người phụ nữ hiện đại có đầu óc chứ mấy người thích phụ nữ ở nhà.

Tóm lại, em nghĩ phụ nữ bây giờ bình đẳng với đàn ông rồi, các chị đừng ở nhà mà thui chột bản thân đi. Mình nên đi làm cho năng động, hiểu biết hơn và đặc biệt là sẽ làm cho mình tự tin khi đứng trước người đàn ông của mình.

Theo em chị Minh Huệ nên nói chuyện với chồng về những khó khăn của gia đình và quyết tâm đi làm đi chị ạ. Công việc nhẹ nhàng lương thấp cũng đâu có sao. Chị ở nhà mãi thấp cổ bé họng nên mới bị gia đình chồng và chồng đè nén thế đấy. Chị đi làm thì sẽ dần dần có tiếng nói của mình hơn.

Chúc chị em luôn hạnh phúc!