Mang thai con của anh trai tra công

Mang thai con của anh trai tra công

Tác giả: Trì Đại Tối Cường

Thể loại: 1X1, Nam X Nam, Hiện đại, Cao H, Sản nhũ, giam cầm, thanh mai trúc mã

Nguồn raw: @KurayamiNoTsuki

Editor: DamNuSaDoa (wattpad DamNuSaDoa)

Tình trạng: Hoàn (39 chương)

————-

Văn án 

Pseudocyesis (mang thai giả), đề cập đến các dấu hiệu mang thai như mãn kinh, ốm nghén và tiết sữa do quá mong chờ hoặc sợ hãi mang thai. Các thí nghiệm đã chỉ ra rằng mang thai giả là một căn bệnh tâm thần, và nam giới cũng có thể mắc phải căn bệnh này.
Mang người con trai vào mật thất rồi giam anh ta trong đó, dùng ngôn từ vũ nhục cậu mỗi lần xâm phạm: “Sợ cũng vô dụng, làm em mang thai con của anh”. Chưa đầy hai tháng, ngày nào cũng tiết sữa, cốt truyện giam cầm, tiết sữa, các kiểu làm tình.

———-

Link: https://www.wattpad.com/story/272812951

Mang thai con của anh trai tra công

Tên gốc: Tra Công Chi Tử – 渣攻之子 (Tạm dịch: Đứa con trai của thằng công cặn bã.)

Tác giả: Ti Đạc – 司铎.

Thể loại: niên hạ trung khuyển ẩn nhẫn công x đại thúc tinh anh ôn hòa thụ, dưỡng thành, hiện thực hướng, hào môn thế gia, trọng sinh, ngọt ngầm, ngược trắng trợn, 1×1, hiện đại, HE.

CP: Thẩm Duy Thần x Đường Kiều | Diễn viên phụ: Thẩm Mộ, Triệu Lan Chi.

Tình trạng bản gốc: Hoàn (83 chương + 09 PN) (Set VIP từ chương 28)

Tình trạng bản dịch: Hoàn.

Editor: Seven Oxox.

Cố vấn: Pas Demander.

Beta: Red de Ed.

Bản edit này đã được sự cho phép của tác giả Ti Đạc, và thuộc về blog Duy Ngã.

For ones who don’t understand Vietnamese:

This work had permission from author 司铎 and belongs to wordpress Duy Ngã.

Văn Án.

Đường Kiều yêu Thẩm Mộ một đời, vì hắn mà làm vô số chuyện.

Kể cả chuyện làm anh phải hối hận suốt mười năm sau đó.

Anh còn nhớ rõ dáng vẻ người phụ nữ mang thai ấy khóc lóc dưới chân mình, cầu xin anh thả cô đi. Mà anh… chỉ trơ mắt nhìn bác sĩ tư nhân của Thẩm gia lôi cô vào phòng mổ.

Đến khi chính anh cũng bị vứt bỏ, anh mới hiểu ra – Thẩm Mộ chỉ là một thằng cặn bã.

Nếu được sống lại, anh muốn bù đắp tội lỗi của đời trước, muốn cứu người mà anh vẫn luôn dằn vặt về…

Nhưng Đường Kiều nhận ra – đứa bé trong bụng ‘”tình địch” thực sự rất khó chơi!

Review của Tấn Giang:

Kiếp trước Đường Kiều yêu Thẩm Mộ, dốc hết sức làm mọi chuyện vì hắn, kể cả khi người phụ nữ mang thai con của Thẩm Mộ khóc lóc cầu xin, anh vẫn quyết định khoanh tay đứng nhìn. Cuối cùng anh vẫn bị người kia vứt bỏ, trước khi chết mới ngộ ra một điều – người mình hằng yêu hóa ra là một thằng khốn kiếp từ đầu đến cuối. Sống lại, anh quyết định cứu giúp “tình địch” đang mang thai của mình, dốc toàn lực bảo vệ hai mẹ con họ. Bao năm trôi qua, Đường Kiều nhận ra – đứng giữa mưu tính và tình yêu của người nọ, anh đã không kiềm chế được bản thân mình từ lâu rồi…

Cách hành văn của tác giả tinh tế mượt mà, khắc họa tính cách nhân vật rất khác lạ và độc đáo, tả tình tả cảnh thấm vào lòng người. Quan hệ giữa các nhân vật nhìn qua tưởng đơn giản nhưng lại rất phức tạp, bể yên sóng lặng che giấu sóng to gió lớn trong lòng, ngọt ngược đan xen. Truyện có biến động, cũng có cảnh sinh hoạt bình thản ấm áp, rất có sức hấp dẫn.

MỤC LỤC.

Chương 1   Chương 2   Chương 3   Chương 4   Chương 5

Chương 6   Chương 7   Chương 8   Chương 9   Chương 10

Chương 11   Chương 12   Chương 13   Chương 14   Chương 15

Chương 16   Chương 17   Chương 18   Chương 19   Chương 20

Chương 21   Chương 22   Chương 23   Chương 24   Chương 25

Chương 26   Chương 27   Chương 28   Chương 29   Chương 30

Chương 31   Chương 32   Chương 33   Chương 34   Chương 35

Chương 36   Chương 37   Chương 38   Chương 39   Chương 40

Chương 41   Chương 42   Chương 43   Chương 44   Chương 45

Chương 46   Chương 47   Chương 48   Chương 49   Chương 50

Chương 51   Chương 52   Chương 53   Chương 54   Chương 55

Chương 56   Chương 57   Chương 58   Chương 59   Chương 60

Chương 61   Chương 62   Chương 63   Chương 64   Chương 65

  Chương 66   Chương 67   Chương 68   Chương 69   Chương 70

Chương 71   Chương 72   Chương 73   Chương 74   Chương 75

Chương 76   Chương 77   Chương 78   Chương 79   Chương 80

Chương 81   Chương 82   Chương 83.

PHIÊN NGOẠI

Thẩm Duy Thần x Đường Kiều 

Thế nào là Kabe – don?

Thẩm Ngôn x Triệu Lan Chi 

“Thẩm Ngôn, chỉ cần ông tỉnh lại.

Tôi hứa, giữa hai ta chỉ nói đến dục, không nói đến yêu.”

PN 1   |   PN 2   |   PN 3   |   PN 4   |   PN 5

PN 6   |   PN 7   |   PN 8   |   PN 9

HOÀN

[Từ 04/03/2016 đến 31/12/2016]

Donate để ủng hộ Duy Ngã nha (❁´◡`❁) (nhấn vô ảnh dưới)

Mang thai con của anh trai tra công

Đêm hôm ấy, hiếm hoi lắm mới có một đêm hắn cùng cậu ngủ trên cùng một chiếc giường.  Đây là đêm thứ mấy nhỉ...? ...À...đêm thứ tư...ít quá mà, nhớ được cũng là chuyện đương nhiên thôi... Gì đây? Cậu sắp chết nên được ông trời ban phước à...cậu không cần! Cậu không cần sự ân cần của hắn, không cần sự yên ắng trong căn nhà này, sao hắn không lạnh nhạt tiếp đi, sao tên đó lại bỗng dưng dịu dàng thế?...hắn không yêu cậu đâu...đúng không?  Cậu sẽ luôn cần tình yêu của hắn...chỉ là...không phải là lúc này.  Phải làm sao đây, cậu muốn ra đi thanh thản, không muốn luyến tiếc hắn...à...cậu sẽ luôn luyến tiếc hắn, chỉ là...cậu sợ hắn yêu cậu, khi cậu chết...hắn sẽ đau khổ, không thể bước tiếp được...cậu không muốn hắn phải đau, cậu trói buộc hắn trong cuộc hôn nhân này đủ lâu rồi... Lúc này, Trân Di Hòa không biết Cố Hạc Hiên có phải đã yêu cậu rồi hay không, nhưng cậu không thể để chuyện đó xảy ra, không thể để hắn yêu cậu như trong mấy cuộc hôn nhân đồng tính đầy cẩu huyết trong truyện được! Sáng hôm sau, cậu thức dậy trước hắn, không như mọi ngày, hôm nay cậu không làm đồ ăn sáng mà lại thay quần áo, lựa quần áo kĩ lưỡng hơn mọi ngày, mặc một bộ đồ đơn giản nhưng trẻ trung, làm nổi bật lên màu da trắng sáng cùng với vòng eo thon gọn của cậu, thậm chí còn xịt nước hoa...nhìn giống như...đi hẹn hò. Sau khi thay quần áo xong thì hắn cũng tỉnh, nhìn cậu bằng một ánh mắt khó hiểu, cậu cũng phớt lờ mà đi ra ngoài, vừa quay lưng đi thi hắn gọi cậu lại: "Trần Di Hòa" "..." cậu nhìn hắn. "em đi đâu?" hắn nhìn cậu bằng một ánh mắt đầy sát khí. Nhìn thấy ánh mắt ấy, cậu cũng giật mình, nhưng cũng phải cố bình tĩnh lại trả lời hắn. "t... tôi đi chơi, hôm nay... có hẹn" giọng cậu run run.  "đồ ăn sáng?"  "x...xin lỗi, bây giờ tôi phải...đi gặp bạn gấp..không kịp nấu...anh ấy cũng sắp đến đón tôi rồi" cậu cố tình nhấn mạnh hai chữ 'anh ấy', tên tổng tài nhạy bén kia đương nhiên để ý đến hai chữ đấy.  Hắn mặc kệ cậu, mang theo đống sát khí đấy xuống dưới bếp, vừa đi được vài bước thì cửa nhà mở tung ra, một chàng trai cao mét tám lăm đẩy cửa chạy vào vồ lấy Trần Di Hòa. Hắn quay lại, nhìn tên kia đang ôm lấy vợ mình, nối giận đùng đùng đi đến chỗ tên đó tặng cho nó một cái đấm. Cậu nhìn thấy hắn đánh tên kia thì nổi giận, quát hắn: "sao anh dám đánh anh ấy !" "em...em vì tên đó mà giám quát tôi!" Hắn ngạc nhiên nhìn cậu. "đúng! Anh nghĩ anh là ai? đây là bạn thân nhất của tôi mà anh cũng dám đánh!" "..." hắn trừng mắt. Đây có phải vợ hắn không? Đứng hình mất mấy giây, hắn quát: "em đừng quên ai mới là chồng em!" hắn giận thật rồi. Đối mặt với hắn như thế này, cậu càng lúc càng run sợ, chân sắp đứng không nổi rồi...nghe tới chữ 'chồng' phát ra từ miệng hắn, cậu hết nhịn nổi rồi...cậu khóc...hắn nói hắn là chồng cậu, cậu vui lắm chứ...nhưng không phải lúc này, không thể là lúc này được! "anh là chồng tôi?" cậu vừa khóc, vừa nói những lời mà cậu đã giấu suốt hai năm qua, những lời mà cậu đã từng nhẫn nhịn để không phải hét vào mặt hắn như lúc này. "..." "đúng, anh là chồng, là chồng tôi, thế mà sao suốt hai năm qua anh không hành động giống như một người chồng đi? Anh nhớ lại đi, anh đã đối xử với tôi như nào?, chà đạp tôi như nào?" cậu ngưng lại một lúc, hắn vẫn đứng đó, đã bớt tức giận, nhưng trông hắn giống như...lo lắng? "anh có tư cách nhận mình là chồng tôi sao?" Nói xong cầu ấy, cậu ngay lập tức dắt tên kia ra khỏi nhà, để lại Cố Hạc Hiên đang ngơ ngác đứng trong nhà. Tên kia đưa cậu vào xe, dỗ cậu nín khóc. "cậu chắc chắn là mình đã hết yêu hắn rồi?" "ừm, tôi hết yêu rồi, nhưng tôi lại có cảm giác...hắn yêu bắt đầu tôi, hai năm qua, tôi chịu đủ rồi" cậu nói dối, cậu phải lừa một lúc hai người, tội lỗi quá. "mong cậu giúp tôi lừa hắn" cậu nói tiếp. "ừm, cái gì giúp được cậu tôi đều sẽ làm hết sức" "cảm ơn cậu, Tử Lạp" Cậu biết việc cậu đang làm là sai, cậu biết Ái Tử Lạp yêu cậu nhưng vẫn lợi dụng anh tham gia vào chuyện này, dù biết như thế sẽ tạo cho anh thêm hi vọng rồi lại tổn thương anh, nhưng vì người cậu yêu, cậu có thể đánh đổi tất cả! Lái được một đoạn thì Ái Tử lạp quay sang hỏi cậu: "bây giờ cậu muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi" "không cần phiền cậu, bỏ tôi xuống chỗ nào đó rồi tôi tự đi cũng được" cậu nhàn nhạt đáp. "không thể không thể, tôi là bạn thân nhất của cậu, sao bỏ cậu một mình được, hôm nay lão tử sẽ dành cả ngày để bồi cậu!"  "thật sự không cần, tôi cần không gian riêng tư, cậu thả tôi xuống tòa nhà đằng trước, tôi muốn đi bộ" Thấy cậu nhất quyết từ chối, anh cũng bỏ cuộc, không nài nỉ cậu ở lại nữa mà dừng xe lại cho cậu xuống, anh cũng muốn cho cậu yên tĩnh một chút để quên đi tên tra nam khốn khiếp kia. Trần Di Hòa xuống xe, cảm ơn anh và đi bộ ra biển, cậu thẫn thờ dạo dọc bờ biển, đi tới đi lui vài vòng thì trời cũng đã tối, cậu vẫn chẳng muốn về nhà, không muốn đối mặt với Cố Hạc Hiên nhưng cũng đâu thể đứng ngoài biển mãi như thế này được. Cậu đến một quán cà phê đối diện biệt thự của hai người, ngồi thẫn thờ nhìn ra tấm kính to, hướng mắt nhìn về nơi mà cậu và Cố Hạc Hiên đã "gắn bó" suốt hai năm...cậu...sắp phải tạm biệt nơi này rồi. Đang ngồi thơ thẫn thì bỗng có một giọng nữ vang lên, gọi to tên cậu: "Hòa ca ca!" Cậu quay lại thì mới biết người vừa gọi cậu là Cố Giai Kỳ, em gái của Cố Hạc Hiên, khác với tên tra nam kia, Cố Giai Kỳ rất quý cậu, cô luôn giúp đỡ cậu và tâm sự cùng cậu mỗi khi cậu khóc vì hắn.  "Tiểu Kỳ, em đang làm gì ở đây?" "Em định đi sang đây thăm anh, tới nơi nhìn qua cửa kính của quán thì thấy anh nên ghé qua..." cô đang nói thì dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "anh hai em...lại làm gì...khiến anh buồn hả?" cô lúng túng. "đâu...đâu có, Hạc Hiên chăm anh kĩ lắm"  "em không tin, anh nói lắp kìa" cô ngồi vào ghế bên cạnh tâm sự cùng cậu. "anh có chuyện gì cứ bảo với em, anh với em đều là người một nhà cả mà" "anh..." giọng cậu nghẹn lại. "anh cố gắn lên nhá, anh trai em IQ cao mà EQ thì thấp lắm, anh chịu khó, anh ấy yêu anh nhưng không nhận ra đâu, lúc nào cũng vậy, tên đó chả bao giờ nhận ra mình yêu ai đâu, thế nên xưa giờ mới chả ai yêu đó!" cô an ủi cậu "không sao, anh yêu Hạc Hiên là đủ rồi" cậu cố gượng cười, cô cầm tay anh "em cảm ơn anh rất nhiều, chỉ có anh mới chịu ở bên anh trai em thôi" "em nói vậy là sao chứ, anh ấy không có anh thì vẫn sống tốt mà, anh ấy vừa đẹp trai, vừa giàu có, thiếu gì người muốn ở cùng"  "anh...anh đừng nói thế chứ, đừng bỏ anh em mà, anh ấy sống thiếu anh không nổi đâu" "anh biết rồi" Cả hai người nói xong rồi ngồi lại tâm sự cùng nhau một lúc rồi cùng nhau sang nhà cậu chơi, vừa mở cổng ra thì đã nhìn thấy hắn mặt mũi tối sầm ngồi trong phòng khách. Cố Giai Kỳ thấy thế thì ngạc nhiên hỏi: "anh hai, sao anh lại ở nhà, giờ này đáng lẽ anh phải ở công ty chứ, anh ở nhà thì công ty ai lo" "hôm nay anh hơi mệt, em tới đây làm gì?"  "em tới đây để thăm anh dâu của em chớ làm gì, dạo này gọi điện thì thấy tâm trạng Hòa ca lại không tốt nên em ghé thăm anh ấy. Còn anh nữa, vợ của anh mà anh còn không biết quan tâm, để anh ấy lúc nào cũng buồn, anh nhìn anh ấy đi, gầy hơn với xanh xao hơn hồi mới cưới nhiều đấy!" cô tức giận mắng anh. "thôi nào tiểu Kỳ, đừng nói thế với anh em chứ" cậu cản cô lại. "thôi là thôi kiểu gì? Anh không nói được thì em thay anh nói, em chịu đủ rồi, thấy anh càng ngày càng xanh xao, anh là vợ anh ấy, còn là anh trai của người yêu em, anh cứ chịu đựng như thế em còn mặt mũi nào mà nhìn mặt em ấy chứ!" "thôi không sao đâu mà, ngồi xuống rồi hai anh em mình tâm sự"  Cậu an ủi cô rồi cả hai cùng ngồi xuống nói chuyện, còn Cố Hạc Hiên thì lẳng lặng bỏ vào phòng. Trong lúc cả hai đang tâm sự, cô thấy cậu thường xuyên ho, mặt lại bỗng nhiên trắng bệch, cô hỏi cậu: "dạo này, anh không khỏe ạ?" Nghe cô hỏi, cậu suy nghĩ một lúc thì cũng quyết định nói cho cô hết mọi sự thật, cậu nói nhỏ vào tai cô: "không giấu gì em...anh bị bệnh nan y...chắc cũng không được thêm bao lâu nữa..." "anh nói cái gì? Nan...nan y á?!!" cô hoảng hốt "suỵt! Nói bé thôi, anh trai em nghe bây giờ" "ý anh là anh trai em không hề biết anh ốm đau bệnh tật sắp chết hả??!!" Cố Giai Kỳ lại càng tức giận hơn nữa. "em đừng để anh ấy biết được không, tuyệt đối giữ bí mật chuyện này cho anh nha" "sao thế được, hắn là chồng anh, hắn phải có trách nhiệm quan tâm chăm sóc anh chứ!" "nhưng anh không muốn Hạc Hiên biết, anh ấy không nên yêu anh, anh cũng không muốn anh ấy phải buồn khi anh mất" "sao để thế được? à mà anh đang bệnh, sao lại ở nhà, đáng lẽ phải ở bệnh viện chứ?" "là bệnh nan y đó, làm sao có thể chữa được chứ, anh muốn tốn tiền vào những chuyện vô ích, dành số tiền đó để sống sung sướng một tháng cuối cùng sướng hơn mà em" "anh cũng nên nhập viện đi chứ, biết đâu còn có cách chữa thì sao, anh là người tốt, chắc chắn sẽ gặp may mắn mà!" "thôi, anh không muốn đánh cược một khoảng tiền lớn vào may mắn đâu, với lại anh cũng đâu làm ra tiền, toàn là tiền Hạc Hiên cấp cho, nếu dùng số tiền đó kiểu gì Hạc Hiên cũng biết, trước giờ anh đâu có xài nhiều tiền trong thẻ của anh ấy đâu, chữa bệnh tốn nhiều tiền lắm, nếu anh mà xài tiền trong thẻ đó kiểu gì hắn cũng nghi ngờ mà điều tra." "anh ly hôn đi"  "hả?" "em bảo anh là nên ly hôn, em với tiểu Mai cùng đưa anh qua nước ngoài điều trị!" "..." "anh đừng có lo, anh là anh trai tiểu Mai, tiểu Mai lại còn là người yêu em nên anh cũng là anh trai em mà, em hứa sẽ đem anh điều trị thật tốt, và đương nhiên sẽ giữ bí mật chuyện này với Hạc Hiên, mọi chuyện cứ để tụi em lo cho...Với lại anh cũng không thể giấu tiểu Mai với người nhà anh mãi được" "em cho anh thời gian suy nghĩ được chứ" "được ạ, nhưng nhanh lên anh nha, để đi điều trị còn kịp" "ừm" "thôi em về đây, em gái anh đòi em về nhà gấp!" "ừm, thỉnh thoảng lại ghé qua tâm sự với anh nữa nhé!" "thế em về đây, tạm biệt anh!" Sau khi cô về, cậu ngồi thẫn thờ suy tư, ngồi được nửa tiếng thì đứng dậy đi đến trước cửa phòng rồi gõ cửa. Hắn nghe tiếng gõ thì mở cửa để cậu vào, cậu ngồi vào cái ghế bên cạnh cửa sổ, ngồi xuống cúi đầu, im lặng một lúc, thấy cậu yên tĩnh lạ thường, hắn lên tiếng trước: "em có chuyện gì muốn nói với anh?" Nghe hắn hỏi, cậu vẫn yên lặng thêm một lúc nữa rồi mới quyết định nói: "chúng ta ly hôn đi"