Kết hôn cùng tình địch review năm 2024

Xét về nội dung, “Đồng tiền kham thế” rất độc đáo, chỉ là diễn biến của nó hơi chậm, để liên kết tất các các tình tiết thành một câu chuyện hoàn chỉnh xuyên suốt từ đầu cho tới cuối cũng hơi lâu 😋 Văn của Mộc Tô Lý cực kỳ tinh tế, nói ít cảm nhận nhiều. Còn tình cảm thì thiết tha đậm sâu tới mức chỉ cần nhìn vào mắt nhau, chạm một cái khẽ khàng nơi đầu ngón tay, thì cũng không cần thiên ngôn vạn ngữ gì để diễn đạt nữa.

Tiết Nhàn là một thụ rất buồn cười, một con rồng đanh đá ngang ngược nhưng không làm người ta thấy ghét. Tựa như sự sống động ấy mới làm cho cuộc sống lặng lẽ buồn chán của Huyền Mẫn thêm màu sắc. Tiết Nhàn vô cùng thông minh, nên dù đã quay đi vẫn trở lại, nên hiểu tình sâu của Huyền Mẫn. Nên đằng sau bóng dáng Tiết Nhàn lẳng lặng ngồi bên bàn suốt đêm sau khi Huyền Mẫn ra đi là tình cảm dâng trào cùng nỗi đau khổ, đằng sau sự ngang ngược đòi trói buộc Huyền Mẫn muôn đời muôn kiếp là ước mơ giản đơn trong một buổi sáng kia, mong được bình an bên nhau suốt đời như thế.

Có một người, chẳng nói lời nào, gánh chịu hết thảy tai hoạ thống khổ của y trong đời đời kiếp kiếp vô cùng vô tận, mà ngay cả đáp lại cũng chẳng cầu

Ngươi kiếp này bắt đầu từ khi vừa mở mắt… Từ đầu chí cuối, đều là của ta

Huyền Mẫn thì cực kỳ dịu dàng dung túng, từ những động tác cực kỳ nhỏ, như dùng ngón tay xoa nắn chỗ đỉnh đầu bị đụng đau của Tiết Nhàn, yêu thương cưng chiều tới sư phụ cũng phải nghẹn lời. Tình cảm không nói ra, cũng không mong cầu gì, tặng người một nụ hôn ly biệt quyến luyến, cái giá phải trả là cô độc trăm kiếp ngàn kiếp, vô cùng vô tận không có kết thúc, chỉ mong người vạn phúc. Những lời không nói ấy còn lãng mạn, sâu sắc hơn bất kỳ lời nói nào. May mắn cho Huyền Mẫn, Tiết Nhàn hiểu, Tiết Nhàn yêu, Tiết Nhàn tìm đến. Cuối cùng thì, những cơn ác mộng của Huyền Mẫn cũng có thể phai nhạt dần. Trói buộc ngàn kiếp ư, cầu còn không được 🙂

Chỉ vì người bên cạnh vẫn luôn ở đó, may mắn biết nhường nào

2. Dịch Triệt – Hứa Đường Thành (Bạch nhật sự cố)

Muốn cả đời này chỉ yêu mình em

Đã đọc rất nhiều romance nhưng tôi cũng chưa từng trải qua cảm giác như khi đọc “Bạch nhật sự cố”. Truyện như một tách trà chiều thanh dịu, như những giai điệu du dương của “Trong một đời yêu nhất” của Đàm Vịnh Lân.

Đây là một chiếc niên hạ công trong trẻo, mát lành như nước giữa một Dịch Triệt trầm lặng, đơn thuần nhưng vô cùng kiên định và một Hứa Đường Thành chững chạc, tinh tế và đầy dịu dàng. Người khác chỉ thấy Dịch Triệt tùy tiện, xốc nổi, không đáng tin cậy, nhưng Hứa Đường Thành luôn biết không có ai tốt như Dịch Triệt, cõng anh khi say rượu còn mong tuyết rơi nhiều để đi lâu hơn một chút, rõ ràng anh đi đón người nhưng Dịch Triệt đã an toàn về từ trước lại dầm mưa chạy lại đứng trước mặt anh, còn che dù cho phía anh không ướt, là đau lòng hiểu lầm anh thích người khác nhưng vẫn cẩn thận chăm sóc anh từng chút một khi anh nằm viện, ủ ấm đôi tay cho anh, thấy anh mất ngủ thì nhất quyết phải kiếm cái màn cửa dày để anh có thể ngủ ngon hơn, là người có ba cái bánh sẽ đem hết cả ba cái cho anh. Một Dịch Triệt như vậy, Hứa Đường Thành sao có thể không yêu? Dịch Triệt không biết, Hứa Đường Thành cũng rất yêu cậu, một tình yêu thực sự. Chỉ là tình yêu của Hứa Đường Thành có phần chững chạc hơn mà thôi. Anh không nói nhiều lời tình cảm, chỉ mượn những lời hát vu vơ để biểu đạt tình cảm của mình 😋 Tình yêu của Hứa Đường Thành ấm áp, mang tính chở che, khi có mâu thuẫn cũng không nóng giận, lặng lẽ thu xếp, chu toàn mọi sự, luôn bao dung và trân trọng Dịch Triệt.

Tôi vô cùng thích cách hành văn và câu chữ của truyện: đẹp, trữ tình, lãng mạn, ấm áp. Chuyện tình ấy bắt đầu từ những ngọt ngào đầy tinh tế, những âm thầm mãnh liệt, những băn khoăn xoắn xuýt của Hứa Đường Thành khi không biết phải đối mặt tới tình cảm ấy như thế nào. Chặng đường để bên nhau lâu dài chưa từng dễ dàng, thậm chí cả hai không dám nghĩ tới tương lai, vì quá trình trưởng thành của Dịch Triệt còn nhiều va vấp và gia đình Hứa Đường Thành thì không chấp nhận. Họ không thiếu tin tưởng, cũng không phải muốn từ bỏ, nhưng luôn nâng niu cảm xúc của đối phương, để rồi cuối cùng, sau những nhớ nhung mỏi mòn của hai năm xa cách, sự thật lại giản đơn hơn rất nhiều: anh/em muốn bên em/anh cả đời ❤️

3. Dịch Thiên – Mục Nhiên (Mục Nhiên)

Tôi vô cùng biết ơn tác giả chỉ điểm xuyết vài nét quá khứ, nếu không “Mục Nhiên” sẽ là một câu chuyện vô cùng nặng nề. Tôi biết nhiều bạn không thích công, nhưng Dịch Thiên lại là dạng công mà tôi thích 😋 Thật ra, Mục Nhiên mới chính là dạng thụ tôi không thích ☺️ (tôi thích thụ thông minh đó mà ). Nhưng tôi thương Mục Nhiên, làm sao có thể không thương cho hoàn cảnh của cậu ấy kia chứ. Và tôi cũng vô cùng thương sự khoan dung tới khờ dại của Mục Nhiên, khi mà Dịch Thiên hành hạ cậu như vậy, mà cậu vẫn luôn bỏ qua, dù trong thời khắc nào cũng sẽ lo lắng cho an toàn và sức khoẻ của Dịch Thiên trước. Chỉ là, tôi cảm thấy ngay từ đầu Mục Nhiên đã quá ngốc, thực chất cậu không cần dùng mấy bức ảnh kia để trói buộc Dịch Thiên (dù là không có tâm cơ, bị người ta dụ). Cậu cũng quá ngốc, để thấy rằng sau ba năm và một loạt chuyện sau này, Dịch Thiên rõ ràng là yêu cậu 🙂

Điểm mà tôi không thể đồng tình chính là Dịch Thiên đối xử rất tệ với Mục Nhiên lúc đầu, và sau này là hôn Giản Ninh ngay trước mặt Dịch Thiên. Đồng ý rằng có nguyên nhân sau đó, nhưng quân tử có điều nên làm, có điều không nên làm, không thể đổ lỗi cho “bởi vì” được!

Nhưng tôi thích tính của Dịch Thiên. Mạnh mẽ, nói ít làm nhiều, yêu thật lòng thì dịu dàng, bảo vệ, tôn trọng người yêu. Đây là một trong những công “cường” nhất mà tôi từng đọc, nói một là một, hai là hai, không đùa được đâu, tuyệt đối không rườm rà rắc rối. Đã xác định thì vô cùng dứt khoát, đeo nhẫn vào thì là quan hệ hôn nhân. Và điều tôi thích nhất ở ảnh là, ảnh là phái hành động, làm nhiều hơn nói gấp mấy ngàn lần, tuy có buồn cười ở chỗ là áp dụng sai người, vì Mục Nhiên quá ngốc, căn bản là không hiểu dù hành động của Dịch Thiên là vô cùng rõ ràng. Chịu hết đau đớn không nói ra, vì ảnh nghĩ, là đàn ông mà, ba cái lặt vặt đó tính là gì, nhưng khi biết rằng Mục Nhiên không tin, thì ảnh nói rõ tình cảm của ảnh.

Từ nay về sau muốn cùng tôi cả một đời thì đừng trốn nữa, được không?

Trước kia là tôi không phải, từ nay về sau sẽ đối tốt với em

Mục Nhiên… đừng không cần anh

4. Cố Viễn – Phương Cẩn (Dạ sắc thâm xử)

Lần đầu đọc truyện của Hoài Thượng, quá phấn khích nên mình đã review riêng ở đây.

Tôi luôn thích thụ thông minh, giỏi giang mà Phương Cẩn thì còn đặc biệt hơn nữa, vì cậu nhẫn nại, bình tĩnh, cơ trí, tính toán cẩn trọng. Nhưng đằng sau sự tài năng và nội liễm, trái tim của Phương Cẩn lại hết sức dịu dàng và cao thượng. Cậu không hề do dự ký vào hợp đồng ràng buộc chỉ toàn điều kiện bất lợi chỉ để ở bên Cố Viễn làm trợ lý cho anh cả đời. Cậu ôm hết oán hận tình thù của ba nhà, xử lý chu toàn mọi việc, vừa giành lại tài sản của Cố gia cho Cố Viễn, vừa gánh oán hận của anh dành cho mình, chỉ với nguyện vọng duy nhất là Cố Viễn lấy vợ, sinh con, sống một cuộc đời hạnh phúc.

Vậy Cố Viễn có xứng đáng với sự hy sinh đó không? Điều tôi thích chính là, Cố Viễn không hề hay biết tất cả những điều đó, nhưng anh vẫn yêu Phương Cẩn, ngay từ đầu. Có những lúc, Cố Viễn gần như đã tiếp cận sự thật, nhưng anh đã lựa chọn bỏ qua và vẫn đi cầu hôn Phương Cẩn. Anh hận Phương Cẩn thật, đối xử với người ta thật sự không nhẹ nhàng xíu nào, nhưng một lần lại một lần, anh vẫn vứt bỏ cái tôi để đi tìm Phương Cẩn. Anh cầu hôn tới ba lần, anh tha thứ được cho chuyện Phương Cẩn yêu và có quan hệ với ba của anh (là hiểu lầm thôi, không có yêu đâu). Tôi rất thích Cố Viễn, dù ảnh chính là quỷ ấu trĩ với quỷ phàn nàn 😆😆😆 Bởi vì, tôi cảm thấy công như Cố Viễn mới là công 🙂 Đủ mạnh mẽ để bảo hộ người yêu, yêu người cần người thì không từ bỏ, có thể ngu một lần nhưng qua lần sau thì đã không còn bị Phương Cẩn lừa khi cậu nói rằng cậu chỉ lợi dụng anh thôi. Và quan trọng nhất là, Cố Viễn trong tình yêu rất nghiêm túc, yêu thì muốn kết giao cả đời, và anh luôn rõ ràng về điều anh muốn, không gây bất cứ hiểu lầm hay ức chế nào.

5. Tạ Du – Dư Niên (Nghe nói tôi rất nghèo)

Truyện buff nhân vật hơi quá, vì công thụ siêu tài năng, siêu giàu có 😆 Nhưng mà sau vài truyện ngược, nếu bạn thích theme về giới giải trí, thích kiểu tình cảm sến lụa mà ko sợ dài thì có thể đọc quyển này để cân bằng lại vì nó rất nhiều đường 😂

Tạ Du thật sự là một bạn công toàn năng và đầy quyền lực, tuy rằng không tả kỹ công việc của ảnh, nhưng mà đủ bản lĩnh để hắt rượu lên mặt người khác mà không thèm quan tâm tới hậu quả thì không phải dạng vừa đâu 😆 Nhưng mà cách ảnh nói về việc phải từ bỏ ước mơ để gánh lấy tránh nhiệm cũng thật cảm động.

Sau đó, thế giới đã cho anh thấy, đối mặt với vận mệnh bất ngờ rẽ sang hướng khác, anh căn bản không có đủ thời gian để xoay xở. Anh rất mừng là mình không bị ai đánh ngã, kiên trì được cho tới bây giờ, còn có năng lực để bảo vệ người anh yêu.

Nói chung Tạ Du đối với Niên Niên của anh rất ngọt ngào, rất dịu dàng, chở che người nhưng không cần hồi đáp, còn sợ người ta thấy mình ghê gớm quá thì xa lánh, cơ bản là ko dám nói ra. Tạ Du rất ngốc nghếch trong tình yêu, nhưng anh cho Niên Niên tự do, tôn trọng sự lựa chọn của Niên Niên, và cho dù có bất an bao nhiêu, cũng sẽ đến tìm người đấy 😉

Phần tài năng của Dư Niên thì bị thổi phòng quá đáng, nhưng mà về tính cách thì quả thật rất ấn tượng: cực kỳ dịu dàng, con người đầy tình cảm, nhưng thông minh, hiểu người khác, cư xử thì mềm mỏng khéo léo, mà khi cần thì lại cực kỳ cứng rắn, vô cùng cố chấp kiên định trong tình cảm. Một người như vậy, cực kỳ xứng với Tạ Du, và đủ sức xoa dịu bất an của Tạ Du:

Anh muốn tìm em lúc nào cũng được, muốn nói nhảm với em bao nhiêu lần cũng được, muốn đưa cái gì cho em cũng được, em sẽ không thấy phiền đâu, em sẽ rất thích, cũng sẽ rất vui vẻ.

Anh có thể ỷ vào việc em yêu anh, than phiền với em, nổi giận với em. Có lẽ em sẽ chán một khoảng thời gian ngắn, nhưng em vẫn yêu anh. Mọi bất an, sợ hãi, ghen tuông, dục vọng chiếm hữu, anh đều có thể giải tỏa hết với em, em sẽ ở bên anh, trấn an anh, cố sức hiểu anh.

6. Chu Du – Lục Viễn (Tình địch)

“Tình địch” là một sự bất ngờ dễ chịu khi tôi bắt đầu kén cá chọn canh giữa quá nhiều đam mỹ, nhất là khi tôi tưởng cái theme “tình địch thành tình nhân” này sẽ đi vào lối mòn chán ngắt mà hóa ra lại không hề. Truyện dễ thương nhưng theo hướng hiện thực, tựa như một couple thật sự sẽ như vậy, sẽ cãi cọ, sẽ ghen tuông, sẽ hiểu lầm, sẽ có lúc nói lời tổn thương nhau nhưng rồi sẽ cố gắng hiểu nhau, dỗ dành nhau. Quá trình đó tuy có hơi lâu tới sốt ruột, nhưng một trong những điều tôi thích chính là họ vừa yêu vừa là bạn, vừa ngọt ngào lại vừa có thể tâm sự trò chuyện và thể hiện một “tôi” chân thực nhất trước đối phương. Lục Viễn là một thụ rất, rất mạnh mẽ. Tôi thích cậu không ngừng cố gắng cho sự nghiệp của mình, cũng thích cậu khi nói quá lời sẽ đi xin lỗi Chu Du. Còn Chu Du là một công đặc biệt lắm nha, ảnh rất thông minh nhưng trong tình yêu lại khá ngốc nghếch, vậy chứ mỗi lần giận dỗi với giả bộ lại thấy cưng muốn chết ❤

Câu chuyện ngày xưa đó, là một câu chuyện vô cùng thú vị. Chắc mọi người cũng đoán ra họ đã thích nhau từ lâu rồi, nhưng chính họ cũng không hề nhận ra, hay nói đúng hơn, cho dù nhận ra, cũng chôn sâu trong đáy lòng, vì đã bỏ lỡ nhau mất rồi. Chu Du không hiểu, nhưng lần đầu gặp lại, cho dù là đấu khẩu cãi cọ, cuối cùng sau nhiều năm anh mới có cảm giác mãn nguyện. Còn Lục Viễn vẫn luôn cân nhắc Lý Phục vì đó là kiểu mà cậu nghĩ sẽ phù hợp với mình, nhưng thật ra người năm xưa cậu ngắm chính là Chu Du. Nếu không thì, tại sao Lục Viễn mãi không muốn lựa chọn Chu Du, bởi vì sợ người lại tùy ý bỏ đi lần nữa đó thôi 🙂