Từng niên thiếu review

Từng niên thiếu review

Ngôn Tình

Nguồn: NXB Dân Trí; Người dịch: Mai Dung

41,528

Hoàn Thành

06:05:08 10/11/2016

Đánh giá: 7.7/10 từ 13 lượt

"Nếu thời gian có nút tạm dừng, tôi nghĩ nhất định sẽ có rất nhiều người chọn bấm nút ấy vào một thời điểm từng niên thiếu, cho dù không có sau này, dừng ở đây cũng tốt.

Bởi vì không có sau này, nên sẽ không phải thất vọng vì chờ mong."

Trong cuộc đời mỗi con người, gặp gỡ rồi ly biệt là điều không thể tránh khỏi. Có một số người gặp gỡ và ly biệt chỉ trong khoảnh khắc, nhưng có một số người khoảnh khắc tưởng như ngắn ngủi kia lại là một đời một kiếp ngôn tình.

Tạ Kiều và Tần Xuyên dường như đã gặp nhau quá sớm trong bồ đề kiếp, ký ức của hai người là những mảng màu đan xen khó mà phân biệt rõ ràng.

Năm đó, khi họ chơi trò nối chữ ba từ, trong lúc hoảng loạn, cô cố ý hét lên ba từ “Em yêu anh”. Năm đó, dưới gốc cây hòe già gió thổi xào xạc, cô chăm chú nhìn anh, anh dừng lại vài giây, chầm chậm cất lời: “Là người bạn quan trọng nhất.”

Truyện về năm đó, bên cạnh cô có một người con trai khác, bên cạnh anh cũng đang tồn tại một cô gái khác, hai người họ rõ ràng sống trong cùng một thế giới nhưng lại chỉ như hai đường thẳng song song.

Không thể lại gần nhau, cũng chẳng thể rời xa nhau.... ...

Thể loại: Thanh xuân vườn trường, thanh mai trúc mã, trước ghét sau yêu, nam nữ chính  như nước với lửa

review:

Bộ truyện khá dài bởi vì bắt đầu kể từ khi các nhân vật chính còn nhỏ cho đến khi ra trường, đi làm, nếu bạn không phải là một người quá kiên nhẫn hoặc dễ mất tập trung hoặc không có nhiều thời gian thì hãy coi bộ truyện này như một quyển sách gối đầu giường, đọc trước giờ đi ngủ.

Cốt truyện hay, văn phong bình dị nhẹ nhàng, tình tiết chậm rãi dễ đi vào lòng người.

nữ chính Tạ Kiều có một tuổi thơ khá là oanh liệt trong một con ngõ nhỏ trong thành phố Bắc Kinh lúc này vẫn còn chưa hoa lệ. Cô có quãng thời gian đáng mơ ước nhất, có những người bạn mà ai trong số bất kì chúng ta cũng kì vọng gặp được trong đời.  Và cũng như bao cô thiếu nữ khác, Tạ Kiều cũng mang trong lòng một ánh trăng sáng, người mà cô luôn chỉ có thể nhìn theo bóng lưng, trò chuyện qua thư từ. Một anh nhà bên hơn tuổi vô cùng hoàn mĩ. Từ nghịch ngợm trở nên thành thục, Tạ Kiều đều dựa vào anh để làm gương. Tạ Kiều muốn học theo anh, muốn biến mình càng thêm ưu tú, để tiến vào thế giới đẹp đẽ của anh.

Minh thích cách tác giả để độc giả phải phán đoán những người con trai đi qua cuộc đời Tạ Kiều trong từng chương truyện, ai mới là nam chính thật sự của cô. Để rồi đến những chương gần cuối, độc giả mới giật mình phát hiện hóa ra nam chính vốn dĩ vẫn luôn ở đó ngay từ đầu. Là người gặp gỡ Tạ Kiều cũng như độc giả sớm nhất.

Đoạn giữa của phần truyện tập trung diễn tả giai đoạn lột xác, từ nhộng hóa bướm của Tạ Kiều, và sự đổi thay nơi con hẻm cũ kĩ bên cạnh Bắc Kinh đang ngày càng phát triển, hiện đại hóa.

Con hẻm nhỏ vốn đã từng là cả bầu trời không phải chỉ mình Tạ Kiều mà còn với đám nhóc sống trong khu hẻm lao động đơn giản ấy. Nhưng rồi, chính họ từng người một chứng kiến cảnh khu phố nơi mình sống ngày càng lạc hậu đi, mất mác dần. Bọn họ thì đang lớn dần, đang đổi thay, còn nơi này vẫn vậy, vẫn giống như những tháng ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt thế giới này.Để rồi chính họ cũng từng người từng người rời khỏi cái giếng trời nhỏ bé, cất cao đôi cánh bay về vùng trời rộng lớn hơn.

Theo mình đánh giá thì đây là phần đem đến nhiều sự đau buồn nhất cho độc giả. Nhưng cái buồn ở đây không quá kịch liệt, không quá đau thương mà chỉ man mác nhẹ nhưng day dứt mãi trong lòng. Đoạn này cũng là điểm sáng mà nhiều độc giả nhớ về nhất. Dẫu biết cái mới thay thế cái cũ vốn là quy luật tự nhiên, nhưng dưới góc nhìn của Tạ Kiều, cùng với nỗi lòng của cô, người đọc cũng cảm thấy lòng buồn âm ỉ, cái buồn của việc phải chứng kiến sự đổi thay theo thời đại của nơi vốn đã quá đỗi thân quen, chứa quá nhiều kí ức, cái buồn của việc cầm lên rồi bỏ xuống không đặng của những gì mình đã có. Để rồi chỉ biết bất lực nhìn thời gian biến mọi thứ trở nên xa lạ.

Có lẽ ai đọc đến đoạn này cũng không khỏi bồi hồi nhớ về những năm tháng còn trẻ của mình, để rồi phải cảm thán " ôi sao mà nhanh quá, chớp mắt mọi thứ đã thay đổi, còn mình thì cũng đã già rồi"

Những chương này của truyện làm mình nhớ đến những tập cuối cùng của một bộ phim hàn từng nổi đình đám năm 2015 - Lời Hồi Đáp 1988 ( Reply 1988)   cũng khung cảnh khu phố nhộn nhịp xưa giờ trở nên hoang vắng, phải chịu cảnh không người. Không còn bất kì tiếng cười đùa trẻ con hay tiếng bàn tán xôn xao của các bà nội trợ nữa.

Ngoài ra truyện cũng có những điểm sáng đáng chú ý khác như là các cuộc đấu khẩu, chơi chiêu nhau đầy hài hươc giữa Tạ Kiều và các nhân vật khác ( đặc biệt là Tần Xuyên) hay là bộ truyện đầu tiên ( hình như cũng là duy nhất) mà mình từng đọc về thể loại thanh xuân vườn trường có nhắc đến cộng đồng LGBT mà không chút phiến diện nào. Ngược lại nhân vật mang giới tính thứ ba này còn được đối xử công bằng và có được thành công trong sự nghiệp và đời sống nữa.
Một điểm cộng nữa là tính cách nam chính nhìn sơ qua thì tưởng như đại trà, điển hình của mấy nam chính khác nhưng thật ra khi đọc kĩ thì mới thấy nhân vật này quả thực rất mới mẻ và độc đáo. Một cái chất rất riêng mà không thể lẫn với các nam chính khác được.

Tổng kết lại:

truyện khá là nhẹ nhàng , viết về đời thường, về quá trình trưởng thành của Tạ Kiều. Tác giả khá thành công khi không chỉ mô tả chuyện tình yêu của nhân vật chính mà còn xây dựng được một thế giới "thực" xung quanh nhân vật chính. Cách viết chân thực và sự thành công trong việc vẽ nên câu chuyện của các nhân vật phụ khiến người đọc tưởng như mình đang là một người đứng trong truyện quan sát và câu chuyện là có thật chứ không phải dựa trên sự tưởng tượng của tác giả. Truyện có tiết tấu chậm nên về sau nhịp điệu có hơi hướng buồn buồn. Nhưng đoạn đầu thì lại rất vui tươi và hài hước. 
Truyện như một bản hòa ca được viết nên dưới ngòi bút của Cửu Dạ Hồi, có đủ âm sắc tươi vui lần điệu trầm buồn man mác.

Đánh giá:   8/10

truyện có 2 điểm trừ

thứ nhất là giai đoạn từ lúc nhận ra tình cảm đến phát triển tình cảm giữa hai nhân vật chính khá ngắn

thứ hai là truyện khá chậm nên có đoạn làm người ta dễ nản, dễ bỏ cuộc.