Mùa Xuân Của Công Tử Bột truyenfull

Mùa Xuân Của Công Tử Bột truyenfull

______________-Nhìn lên góc 45 độ. . . Cục cục cục cục 

Chúc mọi người ngày lễ tình nhân đầy yêu thương, MUAH—3—~ Gà Mái yêu  mọi người ~______

-Phi Dạ Thiên Tường-

  • MÙA XUÂN CỦA CÔNG TỬ BỘT |王子病的春天
  • Tác giả: Phi Dạ Thiên Tường |非天夜翔
  • Thể loại:  hiện đại, vườn trường, thanh mai trúc mã, ấm áp, thảo căn trung khuyển công x ngạo kiều trung nhị thụ, 1×1, HE
  • Review by Yang Yang

Bởi tình yêu không chỉ là bi thương,

Nên hết thảy mang dáng hình hạnh phúc.

Bởi tình yêu đơn giản nảy mầm,

Vẫn như xưa điên cuồng vì anh.

Bởi tình yêu sao có thể tang thương,

Nên ta mãi là mùa xuân tuổi trẻ.


Yang đọc khá nhiều tác phẩm của Tường ca, những bộ như Nhị linh nhất tam, Linh hồn thâm xử nháo cách mệnh, Cùng đát kỷ đoạt nam nhân,… Yang cũng đọc cả rồi, nhân đây hôm nay có cảm hứng Yang cũng muốn bày tỏ cảm xúc của mình luôn.

Mùa Xuân Của Công Tử Bột, là câu chuyện trong bối cảnh xã hội Trung Quốc vào khoảng thời gian năm 1998 – 2008. Nội dung tuy cũ nhưng không lỗi thời. Phương thức dẫn dắt câu chuyện, kể cả cách xây dựng hình tượng nhân vật của Phi Thiên đại đại rất lôi cuốn và mang tính hiện thực, cuộc đời con người không ai hoàn hảo cả, có vấp ngã thì mới có trưởng thành, ca ca đã thể hiện được hết những điều đó dưới ngòi bút tinh tế và điêu luyện của mình.được Tường ca tái hiện lại vô cùng chân thực. Mùa Xuân Của Công Tử Bột, thực chất là sự tìm về thơ ngây khờ dại của những năm xưa tháng cũ, của những bỡ ngỡ và hoang mang khi đứng giữa ngã rẽ cuộc đời, của một tuổi thanh xuân lướt vội qua khung cửa sổ trong ngày lộng gió.

Trong bản tiếng Trung Tường ca có viết ở trang đầu là: “小攻小受从初中开始到工作 (1998-2008) 十年相依为命一起成长的日子”

Tiểu công tiểu thụ tòng sơ trung khai thủy đáo công tác (1998-2008) thập niên tương y vi mệnh nhất khởi thành trường đích nhật tử

“Tiểu công theo tiểu thụ học sơ trung (*) (1998 – 2008), mười năm nương tựa vào nhau cùng lớn lên từng ngày”


(*) trung học cơ sở

Câu mở đầu đã khái quát nội dung của câu chuyện mà anh muốn gửi đến đọc giả chúng ta. Tiểu công chính là Đàm Duệ Khang xuất thân từ nông thôn, lên thành phố nhờ vả gia đình bạn thụ – Triệu Diệu Viễn.

Ngay từ đầu khi đọc phần đầu kể về Diêu Viễn, giọng văn của tác giả, thông qua sự thể hiện mềm mại của dịch giả, tạo nên một bài thơ giữa dòng đời của cậu ấm Diêu Viễn, Yang tin chắc ai cũng nghĩ cậu ấy là công tử bột thôi, từ nhỏ Diêu Viễn đã tỏ ra là một tiểu công tử rồi. Nhưng fần dần phát hiện ra rằng thật ra cậu là một người rất cố chấp trong tình cảm, khi bé ấy thật ra cũng chỉ như là một cậu nhỏ hồn nhiên không hiểu chuyện mà thôi. Cậu sinh ra trong một gia đình giàu có, đúng là lúc nhỏ mẹ cũng ba cậu cùng nhau vì cậu mà cố gắng phát triển sự nghiệp. Nếu như không có Diêu Viễn, mẹ và ba cậu ấy cũng chưa chắc đã cố gắng để có một sự nghiệp thành công ấy. Thế nhưng, cuộc đời cũng đâu mãi tốt đẹp, mẹ cậu mất, còn lại ba làm gà trống cùng cậu nhỏ nương tựa lẫn nhau. Ba ba Triệu Quốc Cương rất thương yêu cậu, rất nuông chiều cậu nữa. Vì vậy, trong Diêu Viễn đã dần hình thành nên một tính cách rất cậu ấm. Cuộc đời mang người thân quan trọng nhất đời cậu đi nhưng lại cho cậu một Đàm Duệ Khang để sẻ chia, để nương tựa, để cùng khóc khi buồn, cùng cười khi vui, trao nhau hạnh phúc…

Lớn lên một chút, con người của Diêu Viễn càng rõ nét hơn Tiểu Viễn cố chấp bởi cậu không muốn bị mất đi hoặc bị ai cướp mất tình cảm thuộc về mình, cậu cũng sợ cô đơn nữa nhưng cậu lại không hề ích kì nếu người thương yêu của cậu hạnh phúc vì điều gì cậu cũng sẵn sàng đáp ứng niềm hạnh phúc ấy cho dù bản thân có mất mát, có buồn đi chăng nữa. Tuy tính cách có chút công tử nhưng Diêu Viễn chắc chắn không phải là một cậu bé xấu tính.

Cậu luôn vì hạnh phúc của người khác mà quên mất đi bản thân mình.

Cậu cứ muốn bản thân đừng lớn lên, cứ mãi làm cậu công tử nhỏ bên cạnh ba mình để được nuông chiều, để mãi sống trong yêu thương, nhưng ai cũng phải lớn lên, ai cũng phải trải qua sóng gió. Nếu tạo hóa cho phép, có lẽ không ai trong chúng ta, đặc biệt là những người đã trưởng thành, mong muốn mình lớn lên. Bởi lẽ, trưởng thành là một quá trình vô cùng đau đớn. Dù muốn dù không, cũng sẽ có rất nhiều điều bắt buộc phải lựa chọn, nhưng ranh giới của những lựa chọn vốn dĩ mong manh làm sao và chỉ cần một quyết định sai lầm, định mệnh sẽ lập tức rẽ sang lối mới. Những con người đã đi lướt qua đời nhau, những năm tháng đã trôi qua vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại. Kể cả Diêu Viễn, một đứa trẻ tưởng chừng như được số phận ưu ái, có cuộc sống khá giả, được người thân yêu thương, được bạn bè quý mến, là một chàng công tử bột đứng giữa trung tâm những phù phiếm phồn hoa, khi đi qua giai đoạn đất nước chuyển mình, thời cuộc thay đổi, cũng không tránh khỏi những hụt hẫng, chới với trên con đường bắt buộc phải trưởng thành.

Khi mà Triệu Quốc Cương quyết định tái hôn với Thư Nghiêng, Diêu Viễn gần như sụp đổ trong mất mát, bản thân như một người không biết bơi đang vùng vẫy giữa biển khơi, cậu tức giận và đau khổ bởi quyết định của Triệu Quốc Cương. Cậu sợ ông sẽ bỏ rơi mình, cậu sợ ông sẽ quên mất đi hình ảnh của người vợ đã mất. Nhưng, cậu không cô đơn đâu bởi có một chú khỉ đang đến bên giúp đỡ cậu, dẫu chỉ là chú khi vừa đen vừa ngốc nghếch nhưng là cả một hạnh phúc – thứ hạnh phúc sưởi ấm, bao bọc lấy trái tim Diêu Viễn.

Một chú khỉ cho cậu công tử nhỏ nụ cười: anh trai Đàm Duệ Khang.

Bên cạnh Duệ Khang, Diêu Viễn luôn cảm thấy an toàn. Tiểu Diêu Viễn lúc nhỏ không thèm để ý đến Duệ Khang,  đâu nhé, sau này dần dần từng chút một Tiểu Diêu Viễn đã siêu lòng, cho dù cậu có ra sao thì Duệ Khang vẫn một mực đối xử thật tốt với cậu, quan tâm chăm sóc công tử nhỏ hết mình. Hai người đã dần dung hòa thành sinh mệnh của nhau, đã không thể tách rời.

Diêu Viễn lại nhớ tới lúc bọn họ lần đầu gặp nhau hồi năm tuổi, Đàm Duệ Khang đu trên bờ tường nhìn cậu, ánh  mắt giống hệt bây giờ.

Đó là một thức tình cảm rất đỗi phức tạp, tựa như tìm thấy một điều gì đó trong sinh mệnh, chất chứa kinh ngạc cả mừng rỡ.

Trích Trung bộ (Tập 3)

Diêu Viễn luôn cảm thấy an toàn, cậu thấy ấm áp khi có anh bên cạnh. Những năm tháng vui đùa của học trò thời cấp 2, nghịch ngơm cũng những kỉ niệm và trò đùa ngốc xít hòa lẫn vào tháng năm cùng những nhân vật phụ khác được tái hiện lại một cách vô cùng sinh động. Sau bao năm dài bên cạnh Đàm Duệ Khang, Triệu Diên Viễn đã yêu, cậu cần anh.

Duệ Khang yêu thương em trai nhỏ của mình bằng tất cả tấm lòng, anh luôn bao dung bỏ qua một lỗi lầm của Diêu Viễn. Đôi khi chính những điều giản đơn đó chỉ là thật lòng thương cậu em nhỏ lại là tia nắng sưởi ấm trái tìm nho nhỏ của cậu thiếu niên đa cảm. Diêu Viễn nhận được từ Duệ Khang rất nhiều, và cậu cũng có một trái tim chân thành, đối với anh…

Rạp chiếu phim tối đèn, màn ảnh hắt ra những gam màu nhợt nhạt, đó là thời khắc Diêu Viễn cảm thấy hạnh phúc nhất cõi đời, nó không dám mưu cầu nhiều hơn, giá như những thước phim không bao giờ ngừng lại, nó có thể tựa vào vai Đàm Duệ Khang trọn đời trọn kiếp.

Trích Thượng bộ (Tập 1)

Cậu giấu đi tình yêu của mình đối với Duệ Khang nhưng bản thân lại vờ như không quan tâm, cữ thờ ơ nhìn người khác thành đôi thành cặp nhưng lòng cậu thì đang trống trải kinh khủng. Diêu Viễn đang cô đơn, cậu vẫn mang trong tim khát khao hạnh phúc, ẩn bên trong bề ngoài thờ ơ ấy là những mạnh liệt đang gào thét. Diêu Viễn mang trong tim cả những khát vọng tuổi trẻ, giấu kín tình yêu của mình rồi lại tự chìm trong đau khổ. Cậu vô cùng ngốc nghếch, giả vờ vui vẻ khi Duệ Khang và cô gái Lâm Hy thành một cặp, lại vui vẻ giúp họ làm hòa khi giữa họ có xích mích, mâu thuân khi vui vẻ vì Lâm Hy và Duệ Khang tan vỡ. Thật ra, Diêu Viên chỉ đơn thuần như thể, cậu vui khi Duệ Khang lại chỉ thuộc về  mình cậu, nhưng nếu như Lâm Hy và Duệ Khang bên nhau cậu cũng sẽ một lòng chúc phúc cho họ. Tình thân và những hồi ức tươi đẹp hòa lẫn với nhau như dòng nước êm đềm chảy qua tuổi thanh xuân, ai rồi cũng phải lớn lên và trưởng thành. Trái tim của Diêu Viễn theo lẽ đó mà ngày một rung động mạnh hơn, cậu không chờ được thêm nữa, cậu không thể giấu mãi tình yêu với Duệ Khang.

Cậu phải biếu lộ…

Nhưng những gì mà Diêu Viễn mong đợi đã không đến, Duệ Khang hoang mang và bối rối trước tình yêu của cậu em nhỏ. Diêu Viễn mất phương hướng anh không nhận lấy tình cảm, anh chỉ đơn thuần một lòng yêu thương em trai. Không biết Yang phải trách rằng Duệ Khang quá ngốc hay quá chân thành đây? Anh cho rằng cậu sợ hãi khi yêu người cùng giới, anh cho rằng cậu đang lạc lỗi và anh không ruồng bỏ khi cậu mất phương hướng như lúc này đâu. Có lẽ Yang hiểu sâu sắc cảm giác bàng hoàng của Duệ Khang, sự chơi vơi của Diêu Viễn trong suốt những trang sách này, đã có lúc mỉm cười mà cũng có lúc nghẹn ngào đầy cay đắng.

Tất cả, Duệ Khang ngốc nghếch chỉ khiến Diêu Viễn thêm đau lòng, anh không hiểu…

Diêu Viễn một lần nữa giấu đi trái tim của bản thân…

Lại một khoảng thời gian đầy hồi ức lại trôi qua…

Duệ Khang đã rung động. Họ tìm thấy tình yêu ở nhau, tình yêu đã phá vỡ bức tường vô hình đang cản trở họ. Diêu Viễn tìm lại được nụ cười, cậu biết mình mình không bao giờ cô đơn vì Duệ Khang vẫn luôn ở cạnh cậu như trước, mãi là như thế.


Câu chuyện xuất phát từ tình thân, chính là một điều kì diệu. Cuối cùng Duệ Khang ngốc nghếch là người cùng công tử Diêu Viễn tận hưởng một bầu trời mua xuân xinh đẹpp cùng những tia nắng ấm áp. Và, anh không rời xa cậu suốt quãng đời còn lạo, họ cùng cầm tay nhau đi trên những bậc dài và cả những bất trắc trong tương lai. Kết thúc toàn vẹn. Tràn ngập hương nắng ấm mùa xuân.

Mùa Xuân của Công Tử Bột là cuốn tiểu thuyết nhận được khá nhiều luồng phản ứng trái ngược nhau. Đối với Yang, khi đến với tác phẩm này là: Tường ca kể một câu chuyện tình yêu, giản dị nhưng thực tế, anh không đang vẽ mà chỉ như đang kể nó. Tình cảm yêu thương xuất phát từ tình thân và cả tình yêu đồng giới, anh đã khai thác và gửi đến độc giả dụng ý của bản thân mình trong đó, anh đưa đến cho chúng ta nhưng thực tế giữa cuộc sống và tình yêu giữa hai người đàn ông. Nhẹ nhàng, không lôi cuốn, tình tiết cũng không quá gay cấn, không quá đẹp, quá hào nhoáng nhưng đầy thực tế. Tường ca không muốn một khởi đầu đẹp đẽ để rồi hướng tới một kết thúc hạnh phúc những cũng khác xa thực tế. Yang thích câu chuyện này, không có nghĩa Yang ép bạn cũng phải thích nó bởi một người có một cảm nhận riêng. Đây chỉ là những dòng cảm xúc lảm nhảm của riêng bản thân Yang, bạn chỉ cần nhớ rằng một câu chuyện mà tác giả viết nên nó đã tự diễn biến đó thôi. Một cái kết có ra sao thì cũng đã tự nó như thế. Khi bạn đã đọc một câu chuyện, đã đọc đến cả phần kết cuối cùng thì cần gì phải phủ nhận kết thúc của nó nhỉ? Dòng chảy thời gian trong truyện cứ từ từ trôi đi theo sự trưởng thành của Diêu Viễn, nhưng người đọc không thể có chút ngừng nghỉ nào với sự “từ từ” này. Các sự kiện trong cuộc đời Diêu Viễn liên tục xảy ra, thêm cả những sự kiện xã hội có thật trải qua tại Trung quốc, khiến người đọc hồi hộp không kém những truyện giả tưởng khác của Phi Thiên Dạ Tường. Nói đến đây cũng phải kết lại một câu: quả nhiên là Phi Thiên, bút lực thực không tầm thường.

Đối với Yang, một câu chuyện nên thơ thế này là đã đủ rồi…

Nếu có một ngày,
Trái tim em thôi không xao động
Oán hờn chẳng khiến lòng em đau
Bi thương chẳng trao em lệ dài
Thì em sẽ hiểu,
Cuộc sống đã cho em điều chi
Vì để trưởng thành
Em phải trả giá những gì
Jimmy Liao-| trích trong Mùa xuân của công tử bột


Về Mùa xuân của công tử bột đã phát hành trên thị trường
Ban đầu, khi đọc tiêu đề Yang cũng đinh ninh Diêu Viễn là công tử bột. “Công tử bột” những chữ này đã gây ra sóng gió trong cộng đồng đọc tiểu thuyết, ti tỉ chuyện thắc mắc về tiêu đề “Vương tử bệnh đích xuân thiên|王子病的春天” và “Mùa xuân của công tử bột” hay “Mùa xuân của ông hoàng con” (tiêu đề được đặt bởi Thủy Đạm Nguyệt group khi edit và xuất hiện trong cộng đồng hủ). Yang đã từng đọc được một bình luận phản ứng khá mạnh trên Tiki như vầy: “Chỉ Đọc Tiêu Đề Đã Thấy Không Hài Lòng…Với tính cách mạnh mẽ và kiêu hãnh ấy, sao gọi là “công tử bột” được. Chỉ riêng cách dịch tên truyện đã phải đặt dấu hỏi về chất lượng bản dịch rồi.”
Sau khi đọc xong bình luận này, phải công nhận bản thân mình rất khó chịu, nói ra những lời này chẳng phải bạn í đã không tôn trọng người đặt tiêu đề rồi. Nhân đây, Yang cũng nói đôi nét về vấn đề đó luôn, “Vương tử bệnh” ấy CHÍNH LÀ thành ngữ “Công tử bột”, thành ngữ này chỉ đơn giản là chỉ bất kì cậu trai nào có vẻ ngoài bảnh chọe, ăn mặc sang chảnh một tẹo, chỉ biết ăn chơi phụ thuộc vào tiền bạc của ba mẹ.

Dịch giả sử dụng nhiều từ địa phương như “tưng tiu”, “dông”, “giàng ơi”, “mắc mứu” rất phù hợp với ngữ cảnh và con người khi nói về thôn quê Trung Quốc. Phong cách của dịch giả phần này ít nhiều tạo cho Yang ấn tượng khá tốt. Tuy truyện sau khi xuất bản bị cắt xén khá nhiều nhưng bản dịch khá tự nhiên và mượt.

  • Bìa: do ai vẽ thật ra Yang cũng không rõ, bìa bình thường không xấu, trông khá xinh xắn. Rất nét
  • Được chia thành ba tập, khổ 13 x 20.5 cm
  • Giấy- [TỐT], dàn trang [CHUẨN]
  • Chất lượng in hoàn toàn tốt, không hề lem, lại càng không thấm qua các trang khác, nhòe hoặc những vấn đề liên quan đến giấy in khác…
  • Không có lỗi chính tả
  • Bookmark đẹp – cứng – bền – chắc cùng quà tặng là Poscard được design bởi AMAK, bình thường không có gì đáng bàn nhưng chất lượng rất tốt