Vụ án cô gái không đầu ở chung cư g4
Tác giả: Thiên Vân Thảm án tại chung cư G4, Cầu Giấy đã xảy ra hơn 10 năm nhưng nhiều người vẫn truyền tai nhau những câu chuyện kinh dị liên quan.
Ngày 17/5/2010, tại chung cư G4 Trung Yên, Hà Nội xảy ra một vụ thảm sát kinh hoàng. Sau khi ngửi thấy mùi hôi thối, người dân ở trong khu vực này đã phát hiện một xác chết là nữ giới, không áo, không quần, khủng khiếp hơn là không có cả đầu và ngón tay. Sau nhiều ngày vào cuộc điều tra, lực lượng công an đã tìm ra được hung thủ là Nguyễn Đức Nghĩa (26 tuổi, sinh viên một trường nổi tiếng, quê Hải Phòng). Nghĩa và nạn nhân từng có thời gian yêu nhau. Chiều ngày 4/5/2010, sau khi ân ái, thấy nạn nhân nghe điện thoại của bạn trai mới nên anh ta đã điên cuồng ra tay sát hại nạn nhân, và lấy chăn bọc xác đem lên tầng thượng chung cư. Tính đến thời điểm hiện tại, vụ án đã xảy ra hơn 10 năm nhưng nó vẫn trở thành một nỗi ám ảnh kinh hoàng đối với nhiều người dân Hà Nội. Mới đây, một câu chuyện rùng rợn liên quan đến vụ thảm án này đang thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng. Tài khoản Facebook chia sẻ câu chuyện này có dì sống ở cùng tầng với căn phòng xảy ra vụ án. Trong khoảng thời gian chưa tìm thấy xác chết, nhà dì của chủ tài khoản Facebook xảy ra rất nhiều hiện tượng kỳ lạ. Câu chuyện cụ thể được kể lại như sau: Căn phòng 1101 kỳ lạDì tôi sống một mình cùng với hai đứa con gái, chồng dì mất do tai nạn giao thông đã lâu, căn hộ chung cư tầng 11 - nơi xảy ra thảm án là nơi dì mới chuyển đến ở từ đầu năm. Chuyện là con lớn nhà dì - tên là Hoa - sau một hôm đi học phụ đạo về tự nhiên bị đau đầu. Năm đó, Hoa chuẩn bị thi đại học nên thường xuyên đi sớm về khuya, có ngày nó học tới ba ca, tối mịt mới từ trường về nhà. Hôm nó đau đầu, dì có cho uống thuốc, xong bảo nó đi ngủ sớm. Trong căn hộ chung cư của dì có hai phòng ngủ, một phòng của dì, còn một phòng là để hai chị em cái Hoa ở. Khuya hôm đó, khoảng gần 11 giờ đêm, cái Hương – đứa bé nhà dì, lại chạy sang phòng dì bảo: “Mẹ ơi, chị Hoa bị khóc nhè”. Tưởng con đau nặng nên dì chạy sang phòng xem thử, thấy cái Hoa nằm nghiêng quay mặt vào tường, hai mắt nó nhắm nghiền mà nước mắt cứ chảy ra. Dì tôi lay gọi nó, con bé giật mình một cái rồi tỉnh dậy, nó nhìn dì trân trân, nói: “Mắt con tối lắm mẹ ơi, chả nhìn thấy gì cả”. Từ cổ trở lên lanh nhưng mồ hôi mồ kê thì đổ ra bết hết cả tóc tai. Sợ cái Hoa bị cảm, dì thoa dầu xoa nơi gáy và hai thái dương cho nó. Cái Hoa từ lúc tỉnh thì không khóc nhưng mắt nó cứ mở thao láo, xong lầm bẩm điều gì đó. Lúc đó, dì chỉ nghĩ cái Hoa là do học nhiều, căng thẳng nên mới mê sảng như thế. Dỗ mãi con bé ngủ lại, dì bảo cái Hương sang phòng kia ngủ, để dì ngủ ở đây trông Hoa. Đêm ấy cái Hoa vẫn nói mớ nhưng toàn là ú ớ không ra tiếng. Vì thương con nên dì xin cho Hoa nghỉ học vào sáng hôm sau. Hôm đó là ngày thứ 5 sau khi cái xác được giấu trên tầng 13, cái Hoa nghỉ ở nhà một buổi sáng. Tới chiều, trông con có vẻ đỡ hơn rồi, dì mới bảo hay là ba mẹ con đi ra siêu thị mua đồ về tối làm một bữa ngon ngon. Dì ở phòng 1103, ngay cạnh bên đó là thang máy. Lúc ba mẹ đi xuống, cái Hoa cứ nhìn về phía đầu hành lang có phòng 1101. Tay nó vuốt lên cổ, mặt tái mét và cổ xuất hiện một vệt đỏ ửng. Đứa con gái có biểu hiện lạDì bắt đầu để ý cái Hoa từ buổi tối hôm đó. Sau khi đi siêu thị về, ba mẹ con vào bếp chuẩn bị cơm canh, dì có đưa cho cái Hoa túi khoai tây, bảo nó gọt vỏ rồi xắt miếng ra. Vừa thấy dì cầm con dao lên, con bé lập tức hét toáng, nó ú ớ nói không thành câu, cứ liên tục lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm con dao. Lúc đó, dì nghĩ hay là cái Hoa bị ảnh hưởng thần kinh. Năm bố nó bị tai nạn, con bé cũng khóc tới mê sảng rồi lên cơn co giật như này, sợ là từ vụ chấn thương tâm lý đó mà con bé sinh bệnh, nay đầu óc căng thẳng thì bệnh tái phát. Ngày hôm sau, dì tôi đưa cái Hoa đi khám bệnh nhưng không tìm ra bệnh. Bác sĩ nói có thể do con bé thiếu ngủ và lo lắng việc học tập nên mới có tâm lý bất ổn. Bác sĩ kê cho Hoa một số thuốc an thần và thuốc bổ nhưng cái Hoa không đỡ chút nào. Cụ thể, con bé bắt đầu có dấu hiệu hoảng loạn, lúc nào nó cũng nhìn ra cửa, nếu cửa mở thì chốc chốc lại hỏi dì xem ngoài kia có người nào không? Tới lúc cái Hoa đi tắm, dì đang nấu cơm ngoài bếp, tự nhiên con bé gào tướng lên, nghe nó khóc xé cổ trong nhà tắm làm dì phải cuống cuồng chạy vào. Lúc vào nhà tắm, dì chỉ thấy nó ngồi dưới sàn, vừa cởi xong quần áo, còn chưa cả xả nước, người vẫn khô ron, nó mếu máo nói: “Ngón tay con đâu rồi? Ngón tay con đâu rồi?”. Xong nó chìa bàn tay lên trước mặt dì và giãy đành đạch đòi dì đi tìm ngón tay cho nó. Dì phải tắm cho Hoa và dỗ ăn và uống thuốc thì nó mới chịu nằm yên. Tuy nhiên, đêm hôm đó, dì tiếp tục bị làm tỉnh giấc bởi tiếng khóc từ bên phòng. Lúc chạy sang thì không phải cả hai đứa cùng khóc. Cái Hoa giữ tay cái Hương xong bảo là ngón tay của nó. Cái Hương sợ quá nên khóc. Dì tôi nói mãi mà Hoa không nghe. nên tát cho nó một cái. Cú tát mạnh làm con bé nghệt mặt ra, xong nó im luôn không khóc nữa. Người mẹ bắt đầu hoài nghiTừ đêm đó dì phải ngủ với cái Hoa, nghĩ lại cái tát lúc đấy mà dì vẫn áy náy, vì chưa bao giờ dì phải đánh nó như vậy. Những ngày tiếp theo cái Hoa đi học trở lại, dì phải đích thân đưa đón nó, còn cẩn thận dặn dò thầy cô bạn bè theo dõi xem nó có biểu hiện gì khác thường không. Kì lạ ở chỗ cái Hoa đi học thì bình thường, thầy cô bạn bè bảo là nó vẫn học tốt, chỉ khi về tới nhà, con bé biến thành một người khác vậy. Dì không mê tín nhưng cũng đã dò hỏi mấy nhà trong tầng chung cư, xem con cái họ có bị gì không, kết quả là chả ai bị làm sao hết. Họ còn hỏi ngược lại con dì bị làm sao, những lúc như thế dì chỉ cười trừ rồi lảng sang chuyện khác. Một hôm dì tôi và cái Hóa về nhà lúc hơn 9h30 tối vì cái Hoa học phụ đạo. Vừa ra khỏi thang máy, con bé đứng sững lại và nhìn về phía đầu hành lang. Dì tôi thấy thế liền động vào tay nó. Bất thình lình, nó quay ra và bảo: “Con ở trên kia”. Vừa dứt câu nói thì nó lại lấy tay miết lên cổ và hỏi "Mẹ tìm cho con ngón tay chưa”. Thấy nó lồng lộn lên tìm ngón tay, dì phải lôi nó vào nhà và dỗ mãi nó mới uống thuốc rồi lên giường đi ngủ. Đến nửa đêm dì lại thấy giường có động, hình như là cái Hoa vừa dậy, khác với mọi hôm, con bé không gào thét gì cả, trong phòng khá tối nên dì chỉ thấy bóng nó mờ mờ. Cái Hoa không chịu nằm ngủ. Dì tôi với tay bật đèn lên thì hốt hoảng với cảnh tưởng nhìn thấy. Đập vào mắt dì là cái Hoa đang chùm một cái túi bóng đen và ngồi trên giường. Nhìn thấy nó, dì tôi sợ hãi, vội giật cái túi bóng khỏi đầu nó. Cứ nghĩ con bé thức, ai ngờ hai mắt của nó vẫn nhắm. Giờ thì cái Hoa còn bị cả bệnh mộng du nữa. Dì tôi cho rằng nó bị bệnh gì đó chứ không phải phải là căng thẳng thông thường. Hôm sau, dì lại xin nghỉ học và đưa nó đi khám bệnh. Lúc ở bệnh viện, dì tôi có cảm thấy trong người mệt mỏi hay gặp vấn đề gì không. Cái Hoa lắc đầu, nó chỉ bảo là dạo này hay mơ thấy một người phụ nữ khỏa thân, đứng ở cửa phòng 1101 nhìn vào trong, sau đó tự nhiên chạy lên cầu thang, chẳng nói năng gì cả. Dì rôi hỏi có phải là người sống ở phòng 1101 không. Cái Hoa bảo không rõ vì không thấy mặt. Lần đó bác sĩ bảo con bé không bị bệnh gì, chỉ bảo là do căng thẳng học hành nên phải giảm bớt thời gian học, thư giãn và đi ngủ sớm. Chiếc túi bóng đen trùm đầuSau khi đi khám bác sĩ lần 2, dì tôi bắt cái Hoa giảm bớt một ca học, không thì thành điên dở mất. Nhưng tình trạng cũng tiến triển tốt, cái Hoa bỗng mắc bệnh ngứa khắp người, bôi cái gì vào cũng không đỡ. Con bé luôn mồm bảo có cái gì bò trên người nó, dì điên đầu vì bệnh của cái Hoa, kiểu này chắc phải cấm nó học luôn quá. Bấy giờ ở tầng chung cư đã bắt đầu có mùi lạ, giống như mùi chuột chết. Trước ngày tìm ra xác người ở tầng 13, cái Hoa lại bị mộng du. Nó ngồi dậy và đi ra khỏi phòng để tìm một thứ gì đó. Dì tôi lẳng lẽ theo sau thì thấy con bé lục thùng rác trong bếp. Dì bật đèn lên đúng lúc con bé đứng dậy. Cái Hoa lại trùm cái túi bóng đen vào đầu. Hoảng sợ, dì tôi giật ngay cái túi bóng ấy xuống. Cứ nghĩ là nó bị mộng du nhưng vừa giật túi bóng ra thì thấy hai mắt nó mở to, khiến dì tôi giật mình “A” lên một tiếng. Cái Hoa mở mồm nói: “Tìm thấy rồi”, rồi hai mắt nó lộn tròng rồi từ từ nhắm lại, con bé ngã ra sàn nhà ngất lịm. Dì được phen hết hồn, tưởng con bị làm sao mà hóa ra nó chỉ ngủ thôi. Trưa ngày hôm sau, thi thể cô gái xấu số được phát hiện trong phòng chứa rác ở tầng 13 của chung cư. Đáng sợ nhất là cái xác đó không đầu, mất mười ngón tay. Dì tôi nghe tin thì hãi hùng. Lúc này mới nghĩ đến chuyện là cái Hoa bị ma nhập. Một tuần sau đó, dì tôi lập tức chuyển nhà. Từ đó, cái Hoa cũng dần ổn định tâm lý trở lại. Khi kể lại câu chuyện này, dì tôi vẫn sợ. Từ đó đến nay, dì tôi vẫn bị dị ứng tiếng vò túi bóng. Khi bị đưa đi thi hành án, sát thủ Nguyễn Đức Nghĩa tỏ ra khá bình tĩnh và viết thư về cho gia đình. Trước đó, trong trại giam, tử tù này rất "quậy".
Xác không đầu tố tội ác nam sinh Sau mấy ngày thấy người dân xôn xao về thứ mùi lạ, sáng 17/5/2010, bảo vệ chung cư G4 (đường Trung Yên 1, phường Trung Hòa, Cầu Giấy, Hà Nội) lên sân thượng kiểm tra phát hiện thi thể một phụ nữ không đầu trong tình trạng khỏa thân. 10 đầu ngón tay của nạn nhân cũng bị cắt bỏ khiến cơ quan điều tra gặp khó khăn. Tuy nhiên, nhiều manh mối tại hiện trường như vệt máu khu vực chiếu nghỉ cầu thang bộ tầng 12, sợi tóc vương vãi và vết sơn còn mới ở một căn hộ tầng 11 không qua khỏi con mắt tinh các điều tra viên có nhiều kinh nghiệm… Cùng thời điểm này, cơ quan điều tra nhận được đơn trình báo của ông Nguyễn Văn Ba về việc con gái là Nguyễn Phương Linh (26 tuổi, ở quận Hai Bà Trưng, Hà Nội) mất tích. Người nhà cũng cung cấp một số thông tin trùng khớp với đặc điểm nhận diện xác không đầu ở chung cư G4. Chân dung hung thủ nhanh chóng được xác định là Nguyễn Đức Nghĩa (26 tuổi, sinh viên một trường nổi tiếng, quê Hải Phòng). Nghĩa bị bắt khi đang lẩn trốn tại Thái Nguyên. Một cảnh sát tham gia phá án cho hay lúc ập vào bắt, gương mặt nam thanh niên này tỏ ra căng thẳng, nhưng sau ít phút đã chấp nhận tra tay vào còng số 8.
Nghĩa khai, hắn và nạn nhân từng có thời gian yêu nhau. Lợi dụng Yến (bạn gái mới) đưa chìa khóa nhờ trông hộ nhà, chiều 4/5/2010, Nghĩa hẹn Linh đến chơi. Sau khi ân ái, thấy cô gái nghe điện thoại của bạn trai mới khiến anh ta ghen tuông ra tay sát hại. Vẫn theo lời khai, khoảng 22h30 hôm đó, lợi dụng lúc Linh đứng soi gương, hắn lấy dao nhọn đâm từ sau lưng làm nạn nhân chết tại chỗ. Sau khi gây án, hung thủ kéo xác vào nhà tắm, cắt quần áo, đầu và 10 đầu ngón tay rồi lấy chăn bọc xác đem lên tầng thượng chung cư. Lấy được chiếc xe máy và máy tính của nạn nhân, Nghĩa mang đến tiệm cầm đồ. Trưa 5/5/2010, hắn bắt xe về Quảng Ninh mang một phần thi thể và quần áo nạn nhân đựng trong túi nilon, ném xuống dòng sông Cấm. Với những chỗ máu vấy lên tường nhà của Yến, hung thủ mua sơn về sơn lại tường tránh bị phát hiện. Hơn 10 ngày sau, biết vụ việc bị phát hiện, Nguyễn Đức Nghĩa tìm đường lên Thái Nguyên lẩn trốn. Kể từ sau cái chết của con gái, gia đình ông Ba không một ngày thanh thản. Hễ nhận được bất cứ cuộc điện thoại nào, ông cùng người thân lại lên đường tìm thi thể con gái xấu số. Gần một tháng lặn lội tìm kiếm ở các tỉnh Hà Nội, Quảng Ninh, Hải Phòng, sáng 7/6, phần thi thể của nạn nhân được tìm thấy ở gần khu cánh đồng bãi thôn Mễ Xá 3, bãi Cáy, xã Hưng Đạo (huyện Đông Triều, Quảng Ninh).
Đơn ân xá và bi kịch công sinh thành Hai tháng sau ngày định mệnh, Nghĩa hầu tòa với nét mặt lạnh lùng. Buổi sáng 14/7/2010, hàng trăm người dân kéo đến TAND Hà Nội để theo dõi kẻ thủ ác bị trừng trị trước pháp luật. Đeo cặp kính cận, gương mặt thư sinh không biểu lộ cảm xúc, Nghĩa khai rành mạch quá trình gây án, phi tang xác rồi bỏ trốn. Cạnh đó là Hoàng Thị Yến (bạn gái của Nghĩa) đứng trước vành móng ngựa về hành vi Không tố giác tội phạm. Suốt phiên tòa ngày hôm đó, hai người không quay sang nhìn nhau. Chỉ đến khi nói lời sau cùng, cảm xúc dồn nén vỡ òa, Nghĩa bật khóc nức nở xin tạ tội đến vong linh của chị Linh cùng gia đình. Trong phiên tòa sơ thẩm năm ấy, sát thủ cho biết dù bản án tuyên thế nào anh ta cũng không kháng cáo bởi lẽ “với tội ác của tôi, chết cũng không hết tội”. Con trai nhận mức án tử hình về tội Giết người và Cướp tài sản, mẹ Nghĩa ngã quỵ, ôm mặt khóc nức nở. Cha Nghĩa chạy theo đứa con tội lỗi dặn dò. Bố và em trai nạn nhân bất giác nghẹn ngào. Yến cũng đỏ hoe mắt dù được tuyên hưởng án treo. Chưa đầy một tháng sau phiên xử diễn ra, Nghĩa làm đơn kháng cáo. Trình bày trong đơn, kẻ giết người cho rằng không phạm tội giết người với tình tiết tăng nặng, thực hiện tội phạm một cách man rợ như kết luận của cấp sơ thẩm. Phiên tòa phúc thẩm một ngày giữa tháng 11/2010, kẻ tử tù khóc khi hay tin người cha tử nạn vì tai nạn giao thông. Thủ phạm vụ xác không đầu khẩn khoản xin con đường sống để thắp nén nhang tạ lỗi với mọi người trước lầm lỗi đã gây ra. Cách đấy 2 hàng ghế, mẹ Nghĩa nước mắt chảy dài trên má, với dáng vẻ đau khổ, bà nói như than “chồng chết, con chết, tôi phải sống sao”. Do không có tình tiết mới nên cấp phúc thẩm bác đơn kháng cáo của y. Cố níu vào sợi dây sống mong manh cuối cùng, Nguyễn Đức Nghĩa làm đơn xin ân xá lên Chủ tịch nước. Những tháng ngày trong phòng biệt giam, một cán bộ trại giam cho biết, Nghĩa có những biểu hiện khó nắm bắt và sống khép kín. Mang án tử nhưng Nghĩa cho rằng mình có học nên tỏ ra trịnh thượng với các phạm nhân khác. Đầu năm 2012, lá đơn xin ân giảm của Nguyễn Đức Nghĩa bị bác. Đặc biệt, khi biết phải chịu tử hình bằng tiêm thuốc độc, Nghĩa càng tỏ ra buồn chán, đêm thường không ngủ, hoặc ngủ rất ít, tới khoảng 2, 3 giờ sáng lại thức dậy ngồi trầm tư. Chiều 22/7/2014 (sau gần 1.500 ngày kể từ khi gây án) tử tù này đã phải trả giá tội ác mình gây ra. Trước khi bị đưa đi thi hành án, Nguyễn Đức Nghĩa tỏ ra khá bình tĩnh và viết thư về cho gia đình. |