Quê tôi như thuở nào tháng ngày đời gieo neo

Ơ tôi lớn lên bờ Tam Giang nước mặn Những chiều không mây trắng lững lờ trôi Rồi xuôi ngược theo dòng đời năm tháng Ơn quê người mà chạnh nhớ quê tôi.

Quê tôi nhớ thuở nào tháng ngày đời gieo neo Con chim kêu chiều chiều nghe vời vợi hắt hiu Câu hò sâu lắng ru đời tình nghĩa nặng Ơi hò ơi, ơi hò.

Thương sao khi hạ về nắng lửa đổ khô cây Giêng hai đêm càng dài mưa dầm ngọn heo may Từng luống đất cày từng ước nguyện Niềm đất, niềm yêu đời bữa cơm vui đất nuôi người.

[ĐK:] Màu lung linh bên phá Tam Giang Nặng đò ngang cô lái buông câu hò Ngọt bùi hãy bên nhau như nhành cau đĩa trầu Mặn mà nghĩa phu thê chớ phụ câu thề.

Ai đi không hẹn về sao nặng tình hai quê Bên ni những nguyện thề có chạnh lòng bên tê Quê người mưa nắng có còn tình sâu nặng Hay nhạt phai trong lòng?

Bên đây chân trời rộng sức trẻ dài đôi chân Bên đây bao cảnh đời cảm nhận lòng bao dung Mưa nắng quê người vẫn sâu nặng Niềm tin yêu trong cõi đời từ sau mãi nơi chân trời.