Các cách mở đầu tiểu thuyết

iPub.vn       2 năm trước       36,539 lượt đọc

1 - Viết tên của mỗi chương sách và quyết định nội dung của mỗi chương, bằng cách này, bạn sẽ luôn biết rõ hướng đi của câu chuyện. Viết về nhân vật của bạn trong chương đầu tiên cũng là một ý hay.

2 - Nhận biết những yếu tố giúp tạo nên một quyển tiểu thuyết hay. Nếu bạn muốn trở thành nhà văn nổi tiếng, hãy suy nghĩ lại về việc đăng ký tham gia lớp học viết lách trong trường [trừ khi bạn đã đang theo đuổi nó]; thay vào đó, hãy chọn lớp Văn học. Bạn cần phải biết cách đọc hiểu sâu sắc trước khi có thể bắt đầu viết lách. Bạn sẽ có thể hình thành cấu trúc câu, đặc điểm nhân vật, cốt truyện, và sự phát triển trong tính cách của nhân vật một cách phù hợp nếu bạn biết cách đọc hiểu trước khi bạn bắt đầu viết.

Bối cảnh. Bối cảnh của một câu chuyện là thời gian, địa điểm và hoàn cảnh câu chuyện xảy ra. Tất nhiên là bạn không cần phải viết ra những điều này ngay lập tức. Cũng tương tự như một họa sĩ, bạn sẽ tạo nên một bức tranh trong tâm trí của người đọc bằng cách tô vẽ xung quanh chủ đề chính.

Ví dụ: Maria bước xuống những con dốc thẳng đứng bao bọc quanh toà lâu đài. Trước khi cô ấy có thể tiến xa hơn, một trong những cô hầu gái của cha cô ấy đã ngăn cô ấy lại và nói rằng "Đức vua Ferdinand muốn gặp cô". Điều này cho thấy rằng Maria, có thể là một cô gái trẻ, sống trong khuôn viên của lâu đài. Đoạn văn này sẽ đưa ra gợi ý cho đọc giả rằng câu chuyện có thể diễn ra trong thời trung cổ. Maria cũng là một cái tên theo tiếng Latin, có thể giúp đưa ra giả thuyết về nơi cô ấy sống, và "Đức vua Ferdinand" là một đầu mối quá rõ ràng! Trong thực tế, vợ của Đức vua Ferdinand—Isabel xứ Castile— đã phê chuẩn và tài trợ chuyến đi của Christopher Columbus đến Thế giới Mới trong khoảng năm 1492 Sau Công nguyên, vì vậy, câu chuyện này có lẽ diễn ra trong khoảng thời gian đó.

Nhân vật. Mỗi câu chuyện đều có nhân vật chính và nhân vật phụ. Điều quan trọng là bạn phải làm cho nhân vật của mình trở nên thú vị và giới thiệu họ một cách phù hợp. Phần giới thiệu bối cảnh, và thậm chí cả nhân vật của bạn, được gọi là phần nhập truyện.

Tác phẩm văn học thường sử dụng nhiều dạng nhân vật khác nhau. Vai chính thường là nhân vật chính mà câu chuyện xoay quanh. Mỗi nhân vật chính thường sẽ có một nhân vật phản diện, nhân vật cung cấp sự đối lập cần phải được giải quyết. Kẻ xấu trong các câu chuyện nhìn chung đều là nhân vật phản diện, nhưng không phải lúc nào cũng vậy.

Hãy nhớ rằng: thông thường kẻ thù của người này sẽ là anh hùng của người kia. Bất kể họ có vai trò gì trong câu chuyện của bạn, họ rất quan trọng cho sự thành công của câu chuyện của bạn.

Mâu thuẫn. Mâu thuẫn là một vấn đề nghiêm trọng mà nhân vật của bạn phải đối mặt, thường là lý do câu chuyện của bạn được hình thành.

Có thể là Maria, con gái của Đức vua, là người phải đưa ra quyết định xem liệu có nên cho phép Columbus sử dụng những chiếc tàu và thuỷ thủ Tây Ban Nha cho chuyến hành trình của ông ta hay không. Cô ấy có thể sẽ tiếp tục gặp phải vấn đề này xuyên suốt câu chuyện.

Cao trào. Cao trào là thời điểm mà căng thẳng đạt đến cực độ, thời điểm mà độc giả thật sự phải nín thở để theo dõi.

Có lẽ là Maria đã không đồng ý để Columbus sử dụng tiền của Tây Ban Nha cho chuyến hành trình khám phá của mình và khi ông ta xuất hiện, cầu xin Maria cho phép ông ấy thực hiện điều này và nói rằng ông ấy sẽ làm bất kỳ điều gì để có được cơ hội này. Đây là thời điểm mà Maria sẽ phải đưa ra lựa chọn quan trọng của mình, một lựa chọn sẽ quyết định toàn bộ kết quả của câu chuyện.

Giải pháp. Cao trào đã kết thúc, vấn đề đã được giải quyết, và tất cả mọi ẩn khuất đã được phơi bày. Ghi chú: nếu bạn dự định muốn tạo nên một bộ truyện, bạn cần phải để lại ít nhất một khuất mắc cần lời giải đáp.

Từ ví dụ trên, Maria quyết định chấp nhận yêu cầu của Columbus, để cho ông ấy ra đi, và thuyết phục cha cô ấy cho phép cô ấy đi cùng Columbus. Độc giả sẽ cảm thấy hào hứng khi nhận được hồi kết bất ngờ, vì vậy, không nên xây dựng một câu chuyện mà kết thúc khá dễ để độc giả có thể dự đoán trước.

Chi tiết là một trong những yếu tố quan trọng mà bạn phải chú ý trong quyển sách của bạn. Thay vì chỉ nói rằng "Bầu trời thật trong xanh", hãy nói chi tiết về màu xanh đó, chẳng hạn như "Bầu trời có chút ánh chàm nhẹ". Điều này thật sự giúp gia tăng độ thú vị cho câu chuyện của bạn. Nhưng đừng đi quá đà. Một ví dụ cho trường hợp này đó là: "Bầu trời có chút ánh chàm nhẹ, pha thêm màu mã não bị đốt cháy trong cát, điểm thêm một vài lớp bọt trắng xoá của lớp sóng vỡ màu ngọc xanh biển nhuốm màu vàng chanh".

Thêm thắt quá nhiều sẽ khiến bạn trông như đang cố gắng quá mức [và có lẽ là bạn đang cố gắng như vậy]. Hãy sử dụng từ ngữ sống động và nhẹ nhàng, và bạn cũng có thể thêm chất thơ vào câu chuyện của bạn.

3 - Viết cốt truyện. Phương pháp này sẽ giúp bạn hình thành điểm bắt đầu cho câu chuyện của bạn. Cốt truyện không cần thiết phải một điều gì đó khác thường, bạn chỉ cần viết về ý tưởng chung để bạn có thể xây dựng câu chuyện của mình. Một khi bạn đã viết được một nửa quyển sách, hãy xem lại cốt truyện ban đầu mà bạn đã viết. Bạn sẽ cảm thấy khá ngạc nhiên khi nhận thấy sự thay đổi trong quan điểm của bạn. Bạn cần phải thay đổi câu chuyện của bạn sao cho phù hợp với cốt truyện ban đầu hoặc loại bỏ nó và đi theo hướng đi mới của câu chuyện mà bạn đang viết. Bạn cũng có thể kết hợp và pha trộn giữa cả hai – tuỳ ý bạn. Hãy nhớ rằng đây là quyển sách của bạn!

4 - Bắt đầu viết! Đây là phần tuyệt vời nhất. Nếu bạn gặp khó khăn với phần mở đầu, hãy bắt đầu từ phần mâu thuẫn của câu chuyện. Một khi bạn cảm thấy thoải mái với cách viết của bạn, bạn có thể thêm vào bối cảnh câu chuyện. Bạn cũng có thể sẽ phải thay đổi khá nhiều yếu tố trong câu chuyện bởi vì sự tuyệt vời trong việc viết lách đó là bạn có thể cho phép trí tưởng tượng của bạn bay xa. Điều duy nhất mà bạn phải nhớ chính là bạn cần phải thích thú với công việc này, nếu không, cuốn sách của bạn có thể sẽ kết thúc trong một thùng chứa bằng kim loại hình trụ điểm thêm màu nâu của quá trình oxy hoá và sắc ngọc lam từ những vết latex loang lổ [nói trắng ra là một thùng rác cũ].

5 - Cần nhớ rằng bạn chỉ nên sử dụng quyển sổ tay cho việc lên kế hoạch! Tốt nhất là bạn nên gõ câu chuyện của bạn vào máy tính để bạn có thể dễ dàng tạo thêm nhiều bản sao, sửa chữa lỗi, và gửi nó đến nhà xuất bản.

--

Nguồn: //www.wikihow.vn/Vi%E1%BA%BFt-M%E1%BB%99t-Quy%E1%BB%83n-s%C3%A1ch

Cuộc đời của Pi [2001] – Yann Martel

“Những gì từng trải qua khiến tôi trở nên buồn bã, u sầu.”

Câu mở đầu này đã gói trọn cảm xúc của nhân vật Pi Patel sau cả chuyến hành trình vượt Thái Bình Dương, khi cha mẹ em đã chết đuối trong vụ đắm tàu và một mình Pi sống sót.

Pi đã phải học cách sinh tồn trên biển, đối diện với sự hoảng loạn sau cơn tai họa ập đến, sự cô đơn trước đại dương mênh mông rợn ngợp, sự sợ hãi trước nguy cơ bị chết đói, chết khát, chết vì kiệt sức và đáng sợ nhất là chết do con hổ - người bạn đồng hành duy nhất.

Kiêu hãnh và định kiến [1813] - Jane Austen

“Có một sự thật mà ai cũng công nhận, đấy là: một người đàn ông có tài sản khá hẳn sẽ muốn lấy vợ”.

Câu đề tựa đã cho thấy chủ đề xuyên suốt trong cuốn tiểu thuyết - tình yêu và hôn nhân. Trong tầng lớp quý tộc Anh vào đầu thế kỷ 19, chuyện hôn nhân mang đúng nghĩa của từ “đại sự”. Môn đăng hộ đối khi đó được coi là yếu tố tiên quyết. Các cô gái luôn mong đợi sẽ tìm được một vị hôn phu con nhà danh gia vọng tộc với khoản thừa kế kếch xù.

Nhân vật chính của “Kiêu hãnh và định kiến” là Elizabeth Bennet, một cô gái trẻ con nhà trung lưu. Cô đã có một tình yêu đẹp với Fitzwilliam Darcy, ban đầu họ đối đầu nhau nhưng sau đó lại rơi vào cái bẫy của tình yêu. Tựa truyện nói về sự kiêu hãnh và định kiến mà các nhân vật dành cho nhau.

Anna Karenina [1877] – Lev Tolstoy

“Tất cả những gia đình hạnh phúc, đầm ấm đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại bất hạnh theo cách riêng của nó”.

Truyện khắc họa bi kịch cuộc đời của nhân vật Anna Karenina – một phụ nữ quý tộc người Nga. Chồng nàng cũng thuộc xã hội thượng lưu nhưng ông ta lớn hơn nàng nhiều tuổi, một người đàn ông khô khan và tẻ nhạt, không đem lại cho cô gái trẻ đang khao khát yêu thương những rung cảm thực sự của tình yêu.

Cuối cùng, nàng “sa ngã” trong cuộc tình vụng trộm với một chàng trai trẻ và quyết định từ bỏ tất cả để chọn tình yêu. Nhưng liệu đó có phải một quyết định khôn ngoan đem lại cho nàng hạnh phúc trong một xã hội còn quá nhiều định kiến cổ hủ?

Bắt trẻ đồng xanh [1951] – J.D. Salinger

“Nếu bạn thực tình muốn nghe câu chuyện tôi sắp kể, hẳn bạn sẽ muốn biết tôi sinh ra ở đâu, tuổi nhỏ thơ dại của tôi diễn ra thế nào… Tóm lại, là toàn bộ cái mớ lai lịch vớ vẩn kiểu như của David Coperfield, đúng thế không? Nhưng nói thực, tôi chẳng thích bới những thứ ấy ra”.

Trong “Bắt trẻ đồng xanh”, nhân vật chính Holden Caulfield tự kể lại câu chuyện của mình trong những ngày ở thành phố New York sau khi bị đuổi khỏi trường dự bị đại học.

Riêng câu mào đầu rất “gây sự” của Salinger đã giúp độc giả dự đoán trước giọng văn ngạo nghễ trong tác phẩm này. “Bắt trẻ đồng xanh” từng gây tranh cãi lớn vì sử dụng nhiều ngôn từ tục tĩu, xoáy sâu vào tâm lý chán chường và vấn đề tình dục ở lứa tuổi vị thành niên. Sau này, nhân vật Holden Caulfield đã trở thành hình tượng cho sự nổi loạn và thách thức của thanh thiếu niên Mỹ.

Con hủi [1909] - Helena Mniszek

“Ngày đã rạng. Bình minh đang tỉnh thức”.

Tác phẩm là câu chuyện tình yêu đẹp nhưng đầy bi kịch giữa một đại công tử thuộc dòng họ quyền quý nhất nước với con gái của một điền chủ nhỏ nhưng tài sắc vẹn toàn. Câu mở đầu mang đầy ý nghĩa lạc quan khi “ngày rạng”, “bình minh” đã tới, đêm đen u tối đã qua. Tình yêu vốn luôn đem lại cho con người niềm tin, sức mạnh và tình yêu cuộc sống, bất kể những ngáng trở éo le gặp phải.

Trăm năm cô đơn [1967] - Gabriel García Márquez

“Nhiều năm sau này, trước đội hành hình, đại tá Aureliano Buendia vẫn nhớ buổi chiều xa xăm ấy, cái buổi chiều cha chàng dắt chàng đi xem băng đá.”

“Trăm năm cô đơn” - cuốn tiểu thuyết thấm đẫm nỗi cô đơn của con người được viết theo chủ nghĩa hiện thực huyền ảo. Truyện kể về dòng họ Buendia tồn tại suốt bảy thế hệ ở làng Macondo, người đầu tiên bị trói vào gốc cây và người cuối cùng bị kiến ăn. Cả dòng họ tự lưu đày vào cõi cô đơn, sống lay lắt trong hoài nhớ và ám ảnh không thôi về tội loạn luân.

Những người khốn khổ [1862] – Victor Hugo

“Khi pháp luật và phong hóa còn đầy đọa con người, còn dựng nên những địa ngục ở giữa xã hội văn minh và đem một thứ định mệnh nhân tạo chồng thêm lên thiên mệnh; khi ba vấn đề lớn của thời đại là sự sa đọa của đàn ông vì bán sức lao động, sự trụy lạc của đàn bà vì đói khát, sự cằn cỗi của trẻ nhỏ vì tối tăm, chưa được giải quyết; khi ở một số nơi đời sống còn ngạt thở; nói khác đi và trên quan điểm rộng hơn, khi trên mặt đất, dốt nát và đói khổ còn tồn tại thì những quyển sách như này còn có thể có ích.”

Câu tựa này có thể coi là rất ngắn gọn so với bộ tiểu thuyết đồ sộ “Những người khốn khổ”. Nó đã thâu vào những ý chính nhất của cuộc đời những nhân vật chính đồng thời khái quát lên cuộc đời của biết bao những con người khốn khổ khác trong xã hội Pháp hồi đầu thế kỷ 19.

Câu mở đầu này quá khúc triết, cô đọng đến khó hiểu, chỉ khi người đọc đã khép lại trang sách cuối cùng của “Những người khốn khổ”, lúc đó, đọc lại từng chữ trong lời tựa này, người ta mới cảm nhận hết sự đúng đắn và những tầng sâu ý nghĩa được gửi gắm trong đó. Một câu tựa không thừa dù chỉ là một chữ.

Pi Uy

Theo Entertainment Weekly

Video liên quan

Chủ Đề