Tu La tràng là gì

Hàn Quân nuốt miếng bánh bao cuối cùng vào trong bụng, đáy mắt loé loé lam quang sát khí. Xích Ảnh không nói gì thêm, không gian yên tĩnh một cách quỷ dị.

Cục diện khó thở giữa hai người duy trì trong vòng nửa khắc. Rốt cuộc, Xích Ảnh thở dài ra một hơi. Dung mạo tục tằng nhiễm ý cười:

” Thay đổi càng tốt, ngươi sớm nên hiểu chữ buông viết như thế nào. Là ám vệ, thì tốt nhất không nên biết ái tình là gì! “

Y rút ra từ tay áo một hộp gỗ nhỏ, lấy nửa viên dược hoàn trắng đục ném cho Hàn Quân:

” Uống đi, nội lực sẽ hồi phục một nửa. Ta không muốn mai phải đi nhặt xác cho ngươi. ”

Hàn Quân tiếp lấy nửa viên thuốc, đưa lên mũi ngửi. Hương thơm lành lạnh u nhã khẽ toả ra, hắn dứt khoát một hơi nuốt xuống bụng.

Trong trí nhớ của Sơ Ngũ [cũ], kẻ này tuy được dạy dỗ là ám vệ không nên có bằng hữu. Chỉ có riêng Xích Ảnh là ngoại lệ, từng kề vai sát cánh chiến đấu với địch nhân. Tuy cả hai đều không nói ra nhưng trong lòng đã thầm coi nhau là hảo huynh đệ.

Hàn Quân cũng không nghĩ tên hán tử trước mắt sẽ đối với hắn bất lợi, còn nếu có…. Ha hả, Sơ Ngũ này với Sơ Ngũ trước hoàn toàn khác nhau, đối với kẻ muốn tính kế lên người hắn, hắn sẽ không thủ hạ lưu tình.

Nhìn Sơ Ngũ đã nuốt dược, Xích Ảnh thoải mái vỗ mạnh lên vai hắn, phất tay:

” Nghỉ ngơi cho tốt, mai sẽ có người đưa ngươi đi. Ta không nghĩ có một ngày huynh đệ của ta phải đến Tu La Tràng. Bảo trọng! ”

Nhắc đến Tu La Tràng, Xích Ảnh không nhịn được rùng mình. Tu La Tràng nghĩa cũng như tên, nơi huấn luyện tử sĩ của Thanh Loan Cung, người lọt vào phải tay không giao chiến với tù nhân và dã thú. Tù nhân ở đây sẽ là địch nhân không may rơi vào tay thuộc hạ Thanh Loan Cung hoặc kẻ phản nghịch bổn cung.

Hầu hết những kẻ được đưa lên Tu La Tràng đều là tồn tại mạnh nhất trong ngục giam của Hình Đường. Đánh thắng tử sĩ chúng sẽ được thả ra ngoài, ngược lại, nếu thua cuộc, cái đợi chờ trước mắt chính là tử vong.

Tu La Tràng ngoài nơi diễn ra những trận đấu tử chiến đẫm máu cũng chính là nơi tiêu khiển cho những người trong Thanh Loan Cung.

Ngày mai hắn cũng phải tham gia trận chiến này, với tư cách là một kẻ làm trò tiêu khiển.

Nửa viên dược đi vào cơ thể tan ra thành một dòng nước ấm áp, theo tứ chi bách hải dạo một đường trong cơ thể, tụ tập lại ở đan điền.

Hàn Quân nắm nắm tay, cảm giác ngũ quan trở nên linh hoạt hơn bao giờ hết. Một luồng sức mạnh nồng đậm dâng lên. Hắn lắc lắc cổ, đây là nội lực mà thế giới này nhắc tới? Không tồi! Tuy nhiên hắn cảm thấy dòng nội lực này quá yếu ớt, không đáng kể so với đan điền cơ thể này. Tựa hồ cơ thể này từng sở hữu một luồng nội lực thâm hậu khổng lồ.

” Nội lực thực sự của thân xác này bị đóng bế lại gần chín phần. Nội lực còn lại bị khống chế một nửa, kí chủ mới dụng dược, công lực hồi phục tạm coi được năm phần.”

Hệ Thống bất ngờ lên tiếng rồi im bặt. Hàn Quân hay Sơ Ngũ bây giờ ngồi xuống, theo kí ức của nguyên chủ chậm rãi vận công thúc đẩy công dụng dược tính.

” Muốn giải phóng hết nội lực, còn cần rất nhiều thời gian. Tuy nhiên, khi đó… Khà khà khà….” Hệ Thống cười dài, quyết định vẫn không nói vấn đề này với kí chủ, khuôn mặt lãnh tĩnh kia nếu xuất hiện biểu tình kinh hoàng không phải rất thú vị sao….

※ ※ ※

Tong tỏng….tong tỏng….

Tiếng nước nhỏ giọt rơi trên nền hang bẩn thỉu, thiếu niên diện trung y hôi sắc nằm nghiêng người trên phiến đá lớn. Thiết tỏa nặng nề khóa trụ cổ tay mảnh khảnh trắng nõ, dưới ánh trăng yếu ớt, khuôn mặt của y đẹp đến yêu dị. Tựa như con bạch hồ lười biếng tắm trăng, nguy hiểm nhưng đẹp đến chết người.

Một tiếng động vang lên, hai hàng lông mi dài như chiết phiến giật nhẹ. Thiếu niên mở to mắt, song đồng âm u nhuốm bi thương cùng điên loạn. Nhận thấy tiếng động vừa rồi chỉ là ảo tưởng, thiếu niên nhắm mắt, khe khẽ nỉ non:

” Cung chủ….”

Cung chủ, người đang ở đâu?

Người có biết, ta rất nhớ người không?

Niệm đến điên cuồng, ái đến điên dại.

Tiện nhân kia nói người đã chết, nhưng ta không tin….

Cung chủ, chân mệnh ái luyến của ta, chấp niệm của ta…..

※ ※ ※

” Đã dò la ra tin tức Cung chủ ở đâu chưa?”

Tử Dịch Quân Nguyệt vuốt ve hai thanh loan đao đặt trên bàn. Âm tuyến thanh lệ mê hoặc nhân tâm, tựa tiếng cổ cầm ngân nga dưới đêm thất tịch, lại như âm thanh của tiên tử không vướng bụi trần.

” Bẩm thiếu chủ, Cung chủ vẫn bặt tích.”

Bốn hắc y nhân bế khí đứng thẳng trong thư phòng, khí tức tỏa ra âm u sắc bén, bầu không khí xung quanh phảng phất mùi huyết tinh của sát thủ. Tử Dịch Quân Nguyệt mím môi, dung nhan tinh xảo dưới hồng tụ thoắt xanh thoắt trắng. Song trưởng dưới hỏa bào nắm chặt, khí tức khổng lồ phóng ra tứ phía.

” A….”

Tử Ân cách thư phòng tầm sáu trượng đã cảm thấy trọng lượng trầm trọng đè lên cơ thể. Hắn thầm than khổ vận khí, cẩn thận tiến vào thư phòng. Quả nhiên không ngoài dự tính, trong thư phòng, ngoài Tử Dịch Quân Nguyệt, bốn hắc y nhân đều qụy gối, khóe miệng không ngừng trào huyết.

” Ngươi đã đến!”

Nộ hỏa trong mắt Tử Dịch Quân Nguyệt bắt gặp ánh mắt ôn hòa của Tử Ân liền dịu lại, y thu lại khí tức của mình, mím môi:

” Cút, phế vật!”

Hắc Y nhân nhận lệnh, đồng loạt đứng lên, khom người hành lễ, nhoáng cái đã hòa mình vào bóng đêm.

” Chúng vẫn….”

Ngồi xuống nhuyễn tháp, Tử Ân thoải mái cầm tách trà, đưa lên mũi thưởng thức. Hương thơm tinh tế thuần khiết của loại trà thượng đẳng được pha bằng sương sớm trên đỉnh núi Thanh Nguyệt ngấm vào hầu phổi.

” Hừ, dù ta có là Thiếu Chủ thâu tóm Thanh Loan Cung vào tay. Thì trong tâm khảm chúng, chủ nhân chân chính hẳn là tên Cung chủ kia mới đúng.”

Quân Nguyệt cười nhẹ, y nâng thanh loan đao lên tay, nheo mắt nhìn thanh lợi khí trong tay mình. Lạnh lẽo và cứng rắn, giống như chủ nhân của chúng vậy. Thân đao tinh tế, uốn cong như vầng trăng lưỡi liềm, chạm khắc họa tiết chìm nổi phức tạp. Thanh loan đao trên tay Quân Nguyệt nhuộm một màu đỏ rực, thậm chí còn đỏ hơn xích bào trên người y. Như thể được dùng máu huyết nhuộm lên màu sắc như vậy, đỏ rực mê nhân. Đuôi đao khắc một con ngư long há mồm phun đao. Thanh loan đao còn lại, phủ một màu sắc tối tăm tựa hắc dạ vô ngân, giữa thân đao khắc hai chữ:

Ma Chủng…

” Thật là tuyệt thế thần đao, không chỉ một mà là hai thanh. Không ngờ, Cung chủ lại nhẫn tâm vứt bỏ thứ hắn yêu quý nhất ở lại, dứt khoát đến vô tình.”

Tử Ân nhấp một ngụm trà, trào phúng nói. Dưới hồng tụ, Quân Nguyệt nở một nụ cười mê tâm nhiếp phách, đôi mắt lại lạnh đi vài phần…

※ ※ ※

[ Nhất cung, Tam cốc, Ngũ phái…..

Không biết từ bao giờ, trên giang hồ sớm đã được phân chia rõ ràng như thế.

Ngũ đại môn phái, ngũ đại chính nghĩa, đứng bên ngoài ánh sáng, làm việc quân tử….

Tam Cốc, nửa chính nửa tà, có thể làm việc quân tử cũng có thể làm việc tiểu nhân. 

Tuy nhiên, thế lực cuối cùng, nhất cung – Thanh Loan Cung, nhất đẳng sát thủ cung lại thần bí vô cùng. Xuất hiện muộn nhất nhưng hành tung bí ẩn nhất, nổi tiếng là cự long thấy đầu không thấy đuôi. Một khi sát thủ của cung đã ra tay, không nhiệm vụ nào thất bại.

Mục tiêu ám sát, dù là đương kim hoàng thượng hay đệ nhất cao thủ Ngũ Giáo, chỉ cần các ngươi đưa một cái giá phù hợp, ngay tức khắc, đầu chúng sẽ trở thành vật trang trí.

Nhiệm vụ được giao dịch thành công, nếu ngươi muốn rút lại, cái giá phải trả chính là vạn lượng bạc.

Ngoài chúng sát thủ được huấn luyện đến xuất thần nhật hóa, Thanh Loan Cung còn có Thập Tứ Đại Sát Thủ.

Kiếm vừa xuất thế, mạng người đã tuyệt, thù lao vạn lượng hoàng kim, sức mạnh có thể san bằng hai thế lực còn lại trong giang hồ.

Uy danh cùng năng lực xuất quỷ nhập thần, giang hồ đồn đại đến Hoàng Tộc Tuyệt Quốc còn phải nể mặt Thanh Loan Cung vài phần.

Thanh Loan Cung đã đủ thần bí nhưng kẻ đứng đầu còn là một trong những truyền kì bí ẩn nhất trong giang hồ, hắn là nam là nữ, dung mạo ra sao…Không ai hay biết….

Chỉ biết kẻ đó từng xuất hiện một lần. Một lần xuất hiện, cả giang hồ dậy lên mùi huyết tinh. Song đao hắc huyết cùng trường bào màu đen như quỷ dữ từ Địa Ngục Tu La đi ra. Dưới mặt nạ che khuất gần nửa khuôn mặt, nụ cười lạnh lẽo phệ huyết không phải của nhân loại….

” Có muốn đi với ta không…..”

Âm thanh lạnh băng không xúc cảm vang lên trên đầu Tử Địch Quân Nguyệt, y không do dự gật đầu….

 Muốn….

                                                                              —Trích: Hồng y loạn thế—- ]

 Tiểu kịch trường:

Mâu: Quân Nhi, con muốn ta tuyển lão công cho con như thế nào ?

Quân cục súc: [ Không hiểu] ???? Lão công????

Hệ Thống: Là nương tử của ngươi đấy [ cười mỉm], ngươi thích loại nào? Tất nhiên đều xinh đẹp tuyệt trần. Ân, ôn nhu, ngạo kiều, lạnh lùng, hay biến thái, cuồng chiếm?

Quân cục súc: Không muốn!

Hệ thống: [???] Tại sao?

Quân cục súc: Không phải thức ăn, không ăn được.

Hệ thống :…..

Mâu: Các ngươi đã hiểu tại sao ta gọi Lạc Nhi là Hệ Thống hố người không? Đấy [ chỉ phía trên ][ ╯°□°]╯ ┻━━┻  Còn Quân Nhi, ngươi chỉ có ăn thôi à, có ngày ” chết ” vì ăn đó con QAQ

Chủ Đề