Mat tri nho banlat tu review

Giới thiệu

Tên truyện: Nữ vương mất trí nhớ [失忆女王] Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Song khiết, Hào môn thế gia, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên. Editor: Jingcao, heyingblog Số chương: 65 + 2 ngoại truyện

Diệp Trăn Trăn mất đi trí nhớ, thời điểm cô tỉnh lại, xuất hiện trước mặt cô là:

1. Ông ngoại bị giết một cách thê thảm

2. Khoản tiền lớn ở trong di chúc

3. Vị hôn phu thâm tình

4. Sự ân cần của cậu mợ

5. Người làm thật thà hiền lành

6. Bác sĩ chủ trị lạnh lùng cấm dục

7. Vị cánh sát không thể dây dưa

Diệp Trăn Trăn sau một giây suy nghĩ liền dùng ánh mắt hoài nghi nhìn từng người một.

Kẻ nào là hung thủ? anh ta? hay cô ta?

Chân tướng chỉ có một nhưng tội phạm không chỉ có một.

“Chỉ số thông minh tác giả thấp, đây chỉ là một bộ ngôn tình sủng, tôi rất nghiêm túc.”

Từ khóa tìm kiếm: Diệp Trăn Trăn, Quý Triết Ngạn, Tả Dịch, liên can người hiềm nghi…

Hướng dẫn đọc:

1. Bối cảnh giả tưởng, thỉnh chớ tích cực.

2. Nam nữ chủ đều là C.

3. Nhẹ nhàng ngọt sủng, 1V1, HE.

Khi mình đang viết bài review này thì mình đã đọc được hai bộ truyện của tác giả này, đó là truyện này và “Chỉ trách lúc trước mắt bị mù” [ Tên khác: em mù mới yêu anh], và hiện tại thì mình đang đọc “Bản sonata đào hôn”, và cũng của Bản Lật Tử =]]

Nguyên nhân mình cày nguyên hệ liệt của Bản Lật Tử là vì mình cảm thấy khá thích cách viết của tác giả và nội dung truyện, dù không mới mẻ nhưng vẫn tạo được sự hấp dẫn. Nói qua một chút về cảm nhận sau khi đọc “cuộc chiến bản thảo” đó là truyện rất nhẹ nhàng, không có sóng gió gì, chủ yếu chỉ là quá trình phát triển tình cảm của nam nữ chính, thường thường những bộ truyện kiểu này hay gây chán vì nó không có cao trào, không có kịch tính, nhưng Bản Lật Tử lại viết rất hấp dẫn, một lần nữa xin dành tặng lời khen bạn Yuan Fang-editor của bộ truyện này vì đã edit rất mượt và đủ hài nhà Ngôn Nho Ngữ->phòng trọ.

Ngôn Nho Ngữ: “Trong khoảnh khắc nào đó, cô có từng hận không thể giết chết ai đấy không?”

Lan Ninh: “Mỗi lần anh viện lí do trốn bản thảo, tôi đều hận không thể một đao chém chết anh.”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

Lan Ninh từng có một mối tình thời đại học, sau này người nọ ra nước ngoài, giấu cô quen một cô bạn gái khác, hai người chia tay. Lúc này người nọ trở về với ý muốn “nối lại tình cũ”, suốt ngày bám lấy Lan Ninh không tha, bám đến tận nơi ở của Ngôn Nho Ngữ, hiển nhiên là hiểu lầm quan hệ của hai người.

Bạn trai cũ của Lan Ninh: “A, không phải trước đây khi quen anh, em bảo thủ lắm cơ mà? Sao bây giờ lại bạo dạn thế dám ở cùng nhà với đàn ông vậy?”

Ngôn Nho Ngữ không mặn không nhạt đáp trả: “Tôi nghĩ rằng gương mặt sẽ quyết định tất cả.”

Lan Ninh: “…”

Thật sự đến lạy với con người này luôn =]]

Ngôn Nho Ngữ còn có một sở thích rất “biến thái” đó là “giết người bằng ngòi bút”, nói đơn giản hơn là chỉ cần anh ghét ai, anh có thể đưa tên người đó vào “danh sách xác chết” trong tiểu thuyết của mình và nghĩ ra hàng ngàn cách hành hạ “họ” trong sách. Không dừng lại ở đó, sau khi sách xuất bản, anh sẽ hảo tâm gửi tặng người ta một cuốn để biết mình chết thảm thế nào. Bạn trai cũ của Lan Ninh là một trong số đó, ai biểu cứ như ruồi nhặng lượn lờ khắp nơi khiến anh ngứa mắt làm chi. =]]]

Ngôn Nho Ngữ hội tụ đủ yếu tố để trở thành một soái ca ngôn tình, nhưng căn bệnh “thần kinh” của anh khiến chả cô nàng nào dám bén mảng đến gần, bởi vậy trước mặt chúng ta đây là một tên có thể nghĩ ra hàng trăm cách khiến bạn chết không tử tế nhưng lại hoàn toàn mù tịt về chuyện yêu đương.

Lan Ninh: “Vừa nghe thì biết ngay anh chưa từng yêu ai bao giờ phải không? Khi anh yêu một ai đó, coi như biết rõ đối phương đang lừa anh, thì anh cũng sẽ tin tưởng cô ấy vô điều kiện.”

Lúc nghe câu này Ngôn Nho Ngữ chỉ khịt mũi coi thường, nhưng sau này khi tình yêu đến rồi thì mới cảm nhận được.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ở bên nhau lâu dài khiến hai người nảy sinh tình cảm với nhau, Ngôn Nho Ngữ không ngại thể hiện tình cảm trực tiếp trước mặt Lan Ninh. Nam chính của chúng ta khi biết mình có tình cảm đặc biệt với Lan Ninh thì đánh nhanh thắng nhanh, lấy cớ đi du lịch đến thẳng quê nhà Lan Ninh diện kiến “bố mẹ vợ” cùng họ hàng nhà cô luôn =]]], còn ân cần đến nỗi khiến Lan Ninh nghi ngờ đây có phải là vị đại thần miệng lưỡi độc địa mà mình quen không.

Mẹ Lan Ninh: “Sau này cháu nhớ phải giao bản thảo đúng hạn cho nó đấy”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

Em họ Lan Ninh: “…nếu như lúc đó anh không giao bản thảo, thì không được lên giường của chị Lan Ninh đâu nhé.”

Lan Ninh: “…”

Một lúc sau…

Lan Ninh: “Anh đang suy nghĩ chuyện gì đấy?”

Ngôn Nho Ngữ: “Anh đang nghĩ đến chuyện nếu không giao bản thảo thì em sẽ không cho anh lên giường.”

Lan Ninh: “…”

Ngôn Nho Ngữ: “Vậy có phải nếu anh nộp bản thảo, thì có thể lên…”

“Đủ rồi! Anh dám nói lại lần nữa xem!” Lan Ninh gào lên…

Để có thể mau chóng kết hôn, sớm ngày rước vợ về dinh thì Ngôn Nho Ngữ cực kì tích cực PR cho bản thân. 😎😎😎

Ngôn Nho Ngữ: “Tuy rằng xưa nay anh chẳng thích lớp trưởng hay lớp phó học tập nào, nhưng lớp trưởng hay lớp phó học tập thích anh thì cũng không ít đâu, thế nên em hay nhanh chõng kết hôn với anh đi, miễn cho đêm dài lắm mộng.”

Lan Ninh: “…” cạn lời lần 1

Ngôn Nho Ngữ: “Đúng rồi, nhắc em một điều quan trọng, mỗi ngày trên weibo của anh, có đến hàng nghìn độc giả la hét muốn gả cho anh đấy nhé, đã thấy mình bị uy hiếp chưa? Thấy rồi thì kết hôn với anh đi~.”

Chủ Đề