Bé mai Anh chạy ào vào lòng mẹ như thế nào

[GLO]- Khi còn là một đứa trẻ, trong con chỉ có hình ảnh của mẹ, từ những công việc nhẹ nhàng đến cực nhọc. Sau này khi lớn lên, trải qua nhiều biến cố, khó khăn trong đời, có lúc con ngỡ mình gục ngã, muốn khóc thật to, thì trái tim con lại nhớ đến mẹ, để đứng dậy, để bước tiếp trên đường đời lắm chông gai.

Có mùi hương nào quấn quện nơi trái tim con lâu bằng mùi mồ hôi trên lưng áo mẹ. Dẫu cho bao năm tháng bôn ba, dáng mẹ hao gầy vẫn luôn neo đậu trái tim con, sưởi ấm con giữa dòng đời giá lạnh. Mẹ như cánh cò dãi nắng dầm mưa chở nặng đời con. Để rồi một chiều mưa nơi đất khách quê người, lòng chợt chùng chình khi thấy dáng ai hao gầy đi qua ngõ vắng chạy cơn mưa rào. Con lại nhớ về hình bóng mẹ đơn côi.

Có những lúc con quên màu tóc mẹ
Suốt một đời dãi nắng dầm mưa
Ầu ơi, cái võng đong đưa
Mẹ đi tát nước giữa trưa nắng vàng.

Tháng năm qua đi, con mới nhận ra rằng không ai yêu con bằng tình yêu vô bờ và thầm lặng như tình yêu từ trái tim mẹ. Nhân gian ngoài kia yêu thương con bằng một tình yêu vị kỷ đầy toan tính, để rồi con nhận ra mình phải cho đi thật nhiều mà nhận lại chẳng bao nhiêu. Những giây phút ấy, con chực khóa òa muốn chạy ào vào lòng mẹ như ngày thơ bé. Có bao giờ con được trở về ngày xưa?

Rồi ai cũng phải lớn lên, cũng phải rời xa vòng tay ngày một hao gầy của mẹ. Và ngày nào đó, mẹ sẽ về trời để những câu hát ru chỉ còn là lời ca bay theo cơn gió. Nhưng mãi mãi trong đời con, không ai có thể thay thế hình dáng mẹ.

Mẹ vui niềm vui của con, khi nỗi riêng mẹ giữ cho mình. Con vội vàng mơ những giấc mơ ngày bé, để ước rằng mẹ mãi bên đời con. Con giật mình lo sợ, một mai phải xa mờ bóng mẹ. Con nằm lặng im, nghe tiếng chuông chùa ngân vang trong ánh tà dương, nhớ mẹ tuổi đã về chiều. Con run run cắn môi giấu đi tiếng nấc, vì biết rằng sẽ vỡ òa nỗi nhớ da diết nặng mang.

Sớm nay con chạy về bên mẹ, vườn nhà mình vẫn còn lấp lánh những giọt sương khuya. Dáng mẹ vẫn đó, với nụ cười hiền nhìn con như ngày thơ ấu. Con nâng niu cành hoa hồng đỏ thắm như sợ rơi vỡ mất những tháng ngày ngắn ngủi còn mẹ bên đời. Ngày còn bé, cứ ngỡ đời mình mãi mãi có mẹ. Đến khi con kịp nhận ra cuộc đời hữu hạn lắm, thì mẹ đã tóc bạc da mồi. Con lớn lên rồi bay theo những giấc mơ vô định, con ước được hái trăng sao mây trời nhưng lại vội quên đi, rằng ánh sao sáng nhất đời con là đôi mắt của mẹ. Con ôm mẹ từ phía lưng, để giấu đi những giọt long lanh chực rơi nơi khóe mắt cay cay.

Ngực con vẫn đập những nhịp đập ấm áp khi có mẹ bên cạnh, con thầm cảm ơn cuộc đời con có mẹ để yêu thương, để vỗ về, để nhõng nhẽo, để biết con còn bé lắm mỗi khi được trong vòng tay mẹ. Cảm ơn cuộc đời cho con cài bông hồng đỏ trên ngực áo ngày lễ Vu lan, màu hoa đẹp nhất cho những đứa con còn được chở che bởi trái tim của mẹ.

Đi giữa lòng người trên ngực cài đóa hoa trắng, sao con thấy mình hạnh phúc đến vô ngần. Xót xa đâu đó luôn ở ngoài kia, còn nơi đây con có mẹ, sẽ mãi ấm áp như cán.

Lâm Hạ

Video liên quan

Chủ Đề