Bài tập kiểm tra chương sóng ánh sáng violet năm 2024

Yo. Xin lỗi vì đã để đợi lâu. Tôi đã hơi tập trung vào một fandom khác. Dù sao thì, một vài bạn đã bình luận về hành động của Dumbledore và những gì ổng đã làm cho tới giờ, nhưng thiệt ra thì, tôi nghĩ mấy bạn đang hơi mean đó. Có thể mọi chuyện không như những gì nó thể hiện ra đâu, bạn hiểu tôi nói gì không? Nếu tôi để lộ mọi chuyện từ bây giờ, thì truyện sẽ chán lắm, và ai muốn điều đó chứ? Kiên nhẫn đi ha [điều mà mấy bạn chắc chắn cần vì tôi update chậm rì]. Dù sao đi nữa, mấy bình luận của các bạn rất tuyệt với và đã làm tôi vui lắm á, nên cảm ơn!

Disclaimer: Tôi không sở hữu Harry Potter hay bất kì nhân vật nào…

Ngày mai chính là ngày đó. Ngày mai là ngày đầu tiên của tháng Chín, và Violet cuối cùng cũng được đi đến Hogwarts. Con bé đã nhắc bà quản lý về chuyện này, và cất hết hành lý vào lại trong rương, điều phải làm sau khi nó lấy hết đống sách ra khỏi rương để đọc.

Khi nó lên giường đêm hôm đó, nó có một giấc ngủ khá kém. Nó mơ một giấc mơ về những tia sáng chớp màu xanh lá và những chiếc motor bay, nhưng con bé quên hết về giấc mơ đó gần như ngay lập tức vì lo lắng và háo hức về những gì sẽ xảy ra ngày hôm sau…

Violet thức dậy sớm vào sáng hôm sau, kiểm tra lại tất cả mọi thứ trước khi đi ăn sáng, nói ăn sáng thực ra cũng chỉ là một lát bánh mì nướng bơ và nửa cốc nước cam. Bà quản lý có vẻ rất hài lòng, xác nhận lại lần nữa việc con bé sẽ rời đi hôm nay, và khi nào nó sẽ quay trở lại. Bả giống như đang mừng vì có thể gạt nó ra trong một khoảng thời gian. Cũng chả phải Violet quan tâm tới điều đó. Dù gì thì nó cũng chẳng muốn ở đây.

Mười giờ rưỡi, cô bé tóc đen bắt đầu đi tới Ga King’s Cross. Bởi vì nó trong khoảng có thể đi bộ, con bé không mất quá nhiều thời gian để tới đó, nên nó chẳng lo nó đến muộn.

Nhà ga vẫn đông đúc nhộn nhịp như thường ngày, nhưng Violet vẫn có thể đi đến bức tường ngăn cách và nghiêng người ngả vào đó, như giáo sư Quirrell đã hướng dẫn. Một giây sau, con bé cảm thấy bức tường gạch dần biến mất, và khi nó mở mắt ra [nó nhắm mắt từ bao giờ vậy nhỉ?], nó thấy nó đang nhìn thẳng vào một đoàn tàu hỏa. Chính xác hơn, là một đoàn tàu hỏa đỏ rực chạy hơi nước.

“…Whoa.”

Sân ga đông nghẹt người lớn và bọn trẻ con, có tiếng mèo và cú kêu, thậm chí có tiếng ộp ộp của một hai con cóc kêu trong sự ồn ã náo nhiệt. Violet bước về phía đoàn tàu, nhìn theo những người đẩy và kéo những cái rương to lớn, nặng nề đi vòng quanh, cố bỏ chúng lên tàu vào trong các khoang phòng. Con bé biết học sinh không được phép dùng pháp thuật ở đây, nhưng sao những người lớn không thu nhỏ mấy cái rương lại hay làm chúng nhẹ hơn? Cái đó sẽ làm bọn nhỏ tiết kiệm được bao nhiêu là sức lực và thời gian, và cả mấy ngón chân bị đập trúng nữa.

Nhún nhún vai trong đầu, con bé thử đi tìm một khoang tàu trống, để ý thấy có vài người nhìn chằm chằm nó trong hoang mang. Mất một lúc để Violet nhớ ra rằng nó còn có một người chị song sinh, chẳng những biết về thế giới này, mà còn thường đến dạo nữa. Bởi Rose nổi tiếng, mọi người có thể biết chị ấy nhìn như thế nào, và Violet nhận định lí do mà nó cứ bị nhìn chòng chọc là vì nó nhìn giống chị ấy. Yeah, nghe có lí đấy. Và cũng hơi khó chịu đấy. [này thì cho những ai không hiểu, c1 đã nói là Violet từ nhỏ không thích bị mọi người chú ý vào, nên nó bực khi mọi người cứ nhìn nó, chứ không phải ghen tỵ với chị nó hay gì.]

Coi nhẹ bọn họ, cô bé mắt xanh cuối cùng cũng tìm được một khoang gần cuối đoàn tàu. Nó bước vào, đóng lại cánh cửa sau lưng nó, rồi ngồi vào chỗ kề cửa sổ. Con bé vẫn có thể nhìn ra sân ga, nó tự hỏi có khi nào nó sẽ thoáng thấy được người chị và họ hàng của nó. Con bé thừa nhận, nó tò mò về bọn họ. Ai lại không chứ?

Chau mày, Violet ngẫm nghĩ lại lần nữa, đúng ra thì tại sao nó lại là đứa bị bỏ lại viện mồ côi nhỉ. Phải, nó hiểu là Rose có thể gặp nguy hiểm hơn nó, nhưng nói thật, nếu Voldemort có quay trở lại thì, có cái gì ngăn hắn nhằm vào nó – Violet – trước chứ? Khi bạn nghĩ về điều đó, thì chẳng phải nó cũng gặp nguy cơ y như chị nó sao? Hay chỉ bởi vì Rose là Đứa Trẻ Còn Sống còn Violet thì không?

Có vẻ con bé chả thể suy nghĩ lâu hơn, vì cánh cửa khoang tàu chợt trượt ra, để lộ hai người, một nam và một nữ. Cả hai dường như đều bằng tuổi nó.

“Xin lỗi? Cậu có phiền không?” đứa con gái hỏi.

Violet lắc lắc đầu. “Vào đi.” Dù sao thì cũng chỉ có mỗi nó ở trong này.

Hai người họ bước vào, loay hoay bỏ những cái rương vào chỗ trống phía trên, rồi ngồi xuống đối diện nó, có một khoảng lặng khá lúng túng lan tỏa trong không khí, làm cô bé mắt xanh thầm thở dài, nó nghĩ nó có thể giới thiệu bản thân nó – theo phép lịch sự thôi. Nó tự hào về lễ nghi của nó, cứ việc nó là một “con mồ côi ngu ngốc, bẩn thỉu”.

“Tôi là Violet,” nó nói, và hai người kia ngẩng lên nhìn nó với vẻ cảm kích.

“Hermione,” cô bé kia nói. Nhỏ có một bộ tóc nâu dày và xù, với mấy cái răng cửa nhìn hơi chút to so với miệng của nhỏ. Cơ mà nhỏ nhìn khá tốt bụng.

“Neville,” cậu nhóc dễ mắc cỡ kia nói. Cậu cũng có một mái tóc đen, và một gương mặt tròn trĩnh, cậu cũng có vẻ rất tốt bụng.

Sau một khoảng lặng khác, cả ba đứa bắt đầu nói về Hogwarts. Họ nói về các Nhà và các lớp học, Violet biết được Neville là một Máu thuần, còn Hermione là một phù thủy Muggle. Nó kể cho họ nghe rằng nó là một Máu lai, nhưng nó đã sống và lớn lên trong thế giới Muggle bởi vì nó mồ côi, điều đó làm hai đứa kia khá là ngạc nhiên.

Cả hai tụi nó đều xin lỗi khi nghe đến chuyện đó, nhưng Neville có một ánh nhìn quái lạ trên gương mặt cậu, và cậu có vẻ đang cố lại gần nhìn nó kĩ hơn, như đang nghiêm túc suy nghĩ về điều gì đó. Nhưng cậu không nói gì, chỉ lắc đầu khi nó hỏi, và rồi bọn nó tiếp tục tán gẫu, trở nên khá thân với nhau, Violet hơi ngạc nhiên vì điều này thường ít xảy đến với nó.

Mấy tiếng trôi qua, cả ba đứa nhóc 11 tuổi đều đã mua vài món snack từ bà phù thủy đẩy cái xe kẹo ngang qua. Hermione tránh hết mấy món nhiều đường, bảo rằng ba mẹ nhỏ là nha sĩ. Neville chỉ cho Violet biết một vài món, con bé chưa bao giờ nghe đến mấy món này, nên nó mua rất nhiều. Cả ba lại tiếp tục tán về chuyện họ sắp đi đến đâu, và bọn nó sẽ được “phân loại” như thế nào.

“Bà không muốn kể cho tớ nghe,” Neville nhún vai nói. “Bà bảo tớ chỉ cần chờ và xem.”

“Giáo sư Sprout cũng không nói cho tôi,” Hermione thở dài. Cũng như Violet, một vị giáo sư đã đến và kể mọi chuyện cho nhỏ và ba mẹ nhỏ. “Cậu thì sao, Violet?”

Cô bé nhỏ con hơn đang định mở miệng ra nói, nhưng bị cắt ngang trước khi nó kịp làm thế, bởi cửa khoang tàu chợt trượt mở ra, làm ba đứa đang ngồi trong đó nhìn qua sửng sốt.

Đứng ngay cửa là một cậu bé tóc bạch kim với một khuôn mặt góc cạnh, tái nhợt. Đôi mắt màu bạc của cậu miễn cưỡng quét qua Neville và Hermione, trước khi dừng lại trên mặt Violet. Hắn nhếch mép. “Chà chà, đây chẳng phải là Đứa Trẻ Còn Sống, Rose Potter sao.”

Hermione và Neville lập tức quay qua, cả hai nhìn nó với vẻ khá sốc, rõ ràng là đã được nghe kể về danh hiệu đó. Tuy nhiên, Violet chỉ để ý đến cậu nhóc ăn mặc gọn gàng kia.

“Tôi xin lỗi, nhưng dường như cậu đã nhận nhầm tôi thành ai khác. Tên tôi là Violet.”

Cậu nhóc nheo mắt lại, rồi mở to mắt. “Violet Potter,” cậu gần như là thầm thì.

Giờ thì mắt Neville cũng mở thật to, vẻ như cậu vừa nhận ra điều gì đó. “Cậu là chị em song sinh của Rose!”

Hermione há hốc miệng. Violet chỉ nhẹ thở dài, vẫn gật đầu, xác nhận câu nói đó. “Phải. Tên của tôi là Violet Potter, và rõ ràng, Rose là chị em song sinh của tôi.”

Cô bé còn lại trong khoang tàu mở miệng, định nói gì đó. Nhưng nhỏ thậm chí còn không kịp phát ra âm thanh đầu tiên, vì cậu bé tóc bạch kim cũng bắt đầu lên tiếng cùng lúc đó.

“Draco Malfoy,” cậu giới thiệu, đưa tay cậu ra.

Violet cầm lấy tay cậu và hai đứa bắt tay. “Rất vui được gặp cậu.”

Thả tay của nó ra, Malfoy nghiêng đầu, và rời khỏi khoang tàu sau khi nghe ai đó gọi cậu. Ba đứa ngồi đây lúc đầu lại một mình lần nữa.

“Tôi chưa từng biết Rose có một người chị em sinh đôi,” Hermione cau mày nói. “Không có quyển sách nào nhắc đến điều này.”

Trong khi Neville im lặng một cách kì lạ, Violet nói chế giễu. “Tôi cũng không biết.”

Nhỏ phù thủy Muggle chớp mắt. “Cậu không biết? Nhưng cậu là một trong cặp sinh đôi ta đang nói đến mà!”

“Tôi biết tôi là một trong cặp song sinh đó,” Violet nói. Và nó giải thích ngắn gọn chuyện nó bị để lại viện mồ côi như thế nào. “Giáo sư Quirrell là người đã kể cho tôi biết về thế giới này và thân phận của tôi, cùng với gia đình tôi. Trước đó tôi chả biết gì cả.”

“Tại sao cậu và chị em của cậu không ở cùng một chỗ?” Hermione thắc mắc.

Cô bé còn lại chỉ nhún vai, không muốn đi sâu vào những chi tiết mà chính nó cũng chưa rõ lắm.

Sự im lặng lại lần nữa lan tràn trong khoang tàu, nhưng rồi Neville bỗng đổi chủ đề, như cảm nhận được không khí đang trở nên lúng túng khó chịu. Cô bé mắt xanh khá là hài lòng với chuyện đó, và tham gia vào, Hermione cũng vậy chỉ sau một giây.

Một lần nữa, câu chuyện bắt đầu, và hành trình đi đến Hogwarts tiếp tục trong yên bình…

Vài tiếng nữa trôi qua đến khi Tàu tốc hành Hogwarts dừng lại, bọn trẻ đều xuống khỏi tàu, và tập trung tại một sân ga tối thui và lạnh lẽo tại nơi mà theo Hermione, là làng Hogsmeade.

“Năm nhấc! Năm nhấc, lại đây!”

Violet, cùng với mấy đứa bạn cùng lớp trong tương lai, đều đi theo Hagrid. Nhưng ngay cả khi đang đi, cô bé mắt xanh vẫn hiếu kỳ đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm người chị em của nó. Nó chưa thấy chị ấy, nó đã mong mọi người sẽ nói về chị ấy. Nhưng có vẻ là không.

Những suy nghĩ chợt vỡ vụn khi con bé thoáng nhìn thấy Hogwarts. Nơi đó có một cái hồ đen lớn, và xuyên qua nó, là một ngọn núi. Trên đỉnh nơi đó là một tòa lâu đài khổng lồ, với những tòa tháp, và hàng trăm, hoặc hàng nghìn cửa sổ được chiếu sáng bằng thứ hẳn là ngọn đuốc.

“Mổi thuyền chỉ bốn ngừ thâu!”

Violet vào chung một cái với Hermione, Neville, và một cậu bé da ngăm nào đó. Những chiếc thuyền bắt đầu tự chuyển động, lướt ngang qua mặt hồ. Tòa lâu đài chót vót cao vượt qua tầm nhìn bọn nó khi bọn nó càng tới gần nó hơn, và chẳng ai nói gì nữa, chỉ còn nghe thấy tiếng sóng nước vỗ nhẹ.

Bọn nó cập bến bên một vách núi, trèo ra khỏi thuyền, theo Hagrid đến một lối đi bằng phẳng, và tới bãi cỏ sương trước một cánh cửa gỗ khổng lồ…

Vào Đại sảnh đường cũng sốc như khi bọn nó thấy Hogwarts từ bên ngoài. Có năm chiếc bàn dài, bốn cho học sinh – có lẽ là chỗ cho mỗi Nhà, và một cho các giáo viên, xếp thành hàng trên các mặt bàn là những chiếc dĩa vàng hẳn là rất đắt. Bên trong Sảnh được thắp sáng bởi hàng trăm, nếu không phải là hàng ngàn hàng vạn những ngọn nến lơ lửng, và trần nhà thì nhìn giống bầu trời đêm ngoài kia. Violet đã từng đọc về điều này từ một trong những quyển sách con bé đã mua. Nó được làm phép để giống với bầu trời bên ngoài, và con bé nghe Hermione thì thầm điều tương tự.

Dừng chân trước bàn giáo viên, Violet ngó cái mũ chóp nhọn được đặt trên một cái ghế đẩu, và ngạc nhiên nghe nó hát. Nó thấy nhẹ nhõm khi tất cả những gì nó phải làm là đội cái mũ lên đầu nó. Con bé, Hermione, và Neville đã rất thắc mắc, nhưng thế này thì đơn giản hơn nhiều so với, tính ra thì, gần như tất cả những thứ khác, thiệt luôn.

Và rồi, McGonagall lấy ra một cuộn giấy da, và bắt đầu đọc từng cái tên một, cuối cùng cũng đến một cái tên mà nó biết: “Granger, Hermione!”

Hermione gấp gáp đi tới và thốc cái Mũ Phân Loại xuống đầu nhỏ ngay khi nhỏ ngồi xuống cái ghế đẩu. Nhỏ nhìn khá là nôn nóng, và Violet tò mò muốn biết nhỏ sẽ được phân vào đâu. Chỉ một chốc sau-

“RAVENCLAW!”

Cô bé tóc xù vội vàng đi xuống, một vài cái tên khác được đọc qua, rồi- “Longbottom, Neville!”

Neville vấp ngã xuống, dễ thấy cậu đang run rẩy. Cậu hẳn nhiên đang rất lo lắng, và cái Mũ yên lặng trong một khoảng thời gian khá dài, và khá lúng túng, trước khi nó kêu lên-

“HUFFLEPUFF!”

Quên mất về cái Mũ, cậu nhóc tóc đen chạy vội đến đưa nó cho người kế tiếp được gọi tên, sau khi cậu đi đến chỗ những người bạn cùng Nhà mới của cậu.

“Malfoy, Draco!”

Khác với Neville, Malfoy khoan thai bước tới chỗ ghế đẩu. Cậu ngồi xuống, và cái Mũ còn chưa kịp chạm xuống đầu cậu bé, nó đã kêu lên-

“SLYTHERIN!”

Cậu nhóc vẫn bước đi từ tốn, có vẻ khá là vừa lòng. Violet đã nghe cậu khoác lác việc Nhà đó ăn sâu trong máu cậu. Rõ ràng, cha mẹ cậu bé cũng từng ở trong Nhà đó, cùng với rất nhiều các thành viên khác trong gia đình qua nhiều thế hệ hoặc gì đó kiểu thế.

Trong tất cả các trường hợp, con bé chú ý nhất đến một cặp chị em sinh đôi [Patil, Padma và Patil, Parvati] được gọi tên, nó tò mò nhìn xem bọn họ, tự hỏi họ có được Phân loại vào cùng một Nhà. Một cậu nhóc tóc đỏ nào đó đang kể về việc tất cả các anh, và cả cha mẹ cậu nhóc đều vào cùng một Nhà. Con bé sẽ làm gì nếu nó được phân vào cùng Nhà với chị nó đây?

Nhưng, có lẽ chuyện này lại là chuyện tốt đối với con bé, Padma được phân vào Ravenclaw, và chị nhỏ, Parvati, vào Gryffindor. Okay, vậy là không có gì bảo đảm nó và chị nó sẽ chung một chỗ. Và rồi con bé nhận ra Giáo sư McGonagall đã đọc tới “P”, và “Potter” sẽ tới rất nhanh.

“Potter, Rose!”

Có vài tiếng huýt sáo trong Sảnh, hầu như bị chìm trong tiếng reo hò, và Violet cuối cùng cũng được nhìn thấy chị gái song sinh của nó lần đầu tiên.

Nó với Rose chắc chắn là song sinh. Như Hagrid đã chỉ ra, Rose có đeo kính, nhưng nó không quá lớn, hay nhìn không hợp. Nói thật ra, nó vừa in gương mặt của chị ấy, tuy Violet nhận thấy cả hai bọn họ đều có đôi mắt màu xanh lá, nhưng của nó dường như sáng hơn của chị nó. Ngoài mấy cái đó, tóc của Rose ngắn hơn, xõa quanh vai chị ấy, trong khi của Violet thì chảy dài sau lưng nó. Có vẻ như chẳng còn điểm gì khác quá rõ ràng giữa hai đứa.

Có lẽ là nụ cười trên gương mặt chị ấy, hoặc có lẽ là tư thế, hoặc có lẽ là cả hai và nhiều hơn nữa, nhưng bằng cách nào đó, Violet có thể cảm nhận được Rose vui vẻ hơn nó trong cả cuộc đời nó. Chị ấy chắc hẳn có một cuộc sống tốt hơn nó nhiều, và Violet không chắc là nó nên vui, hay không vui nữa.

“GRYFFINDOR!”

Toét miệng cười, Rose kéo cái Mũ ra khỏi đầu nó, và chạy tới bàn Nhà mới của nó, rất nhiều trong số đó đang hò reo ầm ĩ, khiến Violet khẽ nhăn mặt. Có mấy người trong số họ biết đến sự tồn tại của nó? Nó sẽ sớm biết thôi.

“Potter, Violet!”

Sảnh vừa rất ồn ào một giây trước, chợt trở nên yên tĩnh, trước khi vài tiếng xì xào sửng sốt phát ra. Con bé nghe thấy một vài người nói trên đường đi đến chỗ ghế đẩu. Phần lớn lặp lại tên nó trong hoang mang, và kinh ngạc trước việc Đứa Trẻ Còn Sống có một người chị em song sinh, người mà không ai trong bọn chúng biết đến. Thật kì lạ, vậy tại sao Malfoy và Neville lại biết?

Ngồi xuống cái ghế đẩu cứng ngắc, cái Mũ được đặt lên đầu nó, vành Mũ che khuất mắt nó vì quá lớn. Không biết mình chờ đợi điều gì, nó suýt thì nhảy lên khi nghe thấy một giọng nói trong tai nó.

“Oh ho! Một Potter khác, ta hiểu rồi! Và rất khác biệt so với người chị em của ngươi. Thông minh, và tài năng- và ồ, khát vọng được chứng tỏ bản thân. Rất thú vị đây. Ta nên phân ngươi vào đâu đây…?”

Violet tự hỏi chuyển đó có thực sự quan trọng. Dù nó được phân vào đâu đi nữa, nó đã quyết định sẽ chứng minh với tất cả mọi người rằng nó không phải là một đứa ‘mồ côi ngu xuẩn, bẩn thỉu’, không, nó sẽ chứng minh cho họ thấy họ đều sai hết rồi.

“Ừm hưm! Ôi, ngươi làm ta nhớ đến một học sinh khác rất nhiều năm về trước. Hắn cũng có suy nghĩ như ngươi vậy. Phải, phải, giờ ta biết ta nên phân ngươi vào đâu rồi – SLYTHERIN!” Từ cuối cùng được hét lên cho tất cả mọi người đều nghe thấy.

Và khi cái Mũ được kéo ra khỏi đầu nó, Violet chú ý thấy những tiếng xì xào lại bùng ra, về việc chị em song sinh của Rose Potter lại là một con Rắn. Phải… Mặc kệ bọn họ, Violet đến chỗ bọn Slytherin. Bọn chúng không lơ nó ra mặt, nhưng cách chào hỏi của chúng, phần lớn, khá lãnh đạm, và một số chúng còn nhanh chóng quay mặt đi.

Hiếu kỳ về những hành động này, Violet chuyển sự chú ý của nó lên phần còn lại của buổi Phân loại, nhưng vẫn để ý đến mấy người bạn cùng Nhà của nó. Liệu bọn chúng có hành xử như mấy đứa trẻ khác ở Starlight không? Rồi con bé sẽ phải tự vệ khỏi bọn chúng luôn sao?

Khi buổi Phân loại kết thúc, ngài Hiệu trưởng – Giáo sư Dumbledore [Violet nhíu mày], đứng lên nói vài từ kì lạ, trước khi bữa tiệc bắt đầu. Con bé đã phải kiềm chế bản thân há hốc miệng khi nhìn thấy những món đồ ăn xuất hiện. Nó chưa bao giờ thấy nhiều đồ ăn như vậy, tất cả trong cùng một lúc, và mất một chốc để con bé lấy lại bình tĩnh và chọn vài món, bắt đầu ăn từ tốn. Starlight chưa bao giờ cho bọn nó món nào như những món này, và tất cả đều thật tuyệt vời…

Khi nó đang ăn, những học sinh chung quanh nó nói chuyện, không phải là với nó, mà với nhau. Nhưng con bé vẫn dỏng tai lắng nghe, bọn nó nói về dòng máu của bọn chúng, những lớp mà chúng phải học, các giáo sư, những Nhà khác, và nhiều nữa.

Bữa tối biến thành tráng miệng, và sau khi ăn hết vài miếng bánh nhân mứt ngọt lừ, Violet liếc nhìn lên Bàn giáo viên, tầm mắt lập tức đặt lên Giáo sư Quirrell, khá là bắt mắt với cái khăn đống của ổng. Ổng đang nói chuyện với vị giáo sư ngồi ngay cạnh hắn – vị với mái tóc và đôi mắt đen tuyền, cái mũi to bất thường, và mặc toàn một màu đen. Con bé không thể nhớ là nó đã từng gặp qua ông ta, nhưng đồng thời, con bé cảm thấy như nó biết ổng. Thật quái lạ…

Lúc bữa tiệc kết thúc, thầy Hiệu trưởng một lần nữa đứng dậy, lần này, ông thực sự có một bài phát biểu, phần lớn về những luật lệ. Rừng Cấm ở dưới sân trường, như trong tên nó, bị cấm; không được dùng pháp thuật trên các hành lang; và các cuộc thi tuyển Quidditch sẽ được tổ chức trong vài tuần nữa. Violet biết chút chút về môn thể thao đó – chỉ những gì Neville đã giải thích cho nó nghe.

“Và cuối cùng,” Dumbledore nói, nhìn có vẻ khá nghiêm túc, “hành lang tầng ba dãy bên phải bị cấm đối với tất cả những ai không muốn trải nghiệm một cái chết đau đớn nhất.”

Vài học sinh trong Sảnh cười lớn, nhưng Violet thì lại nhíu mày. Vậy tại sao còn nhắc đến điều đó? Con bé lấy làm lạ. Trẻ con rất tò mò, và việc nói cho bọn chúng không được đi đâu đó sẽ chỉ càng làm chúng muốn tới đó. Nếu ông không nhắc đến, vậy sẽ chẳng ai biết, và tôi biết ông có thể dùng pháp thuật để chặn khu đó lại, nên cũng chẳng ai có thể vào được. Đám người lớn không biết thường thức cơ bản hay sao vậy?

Chỉ một vài phút sau bọn nó được giải tán, và Violet, cùng với đám bạn mới Slytherin của con bé, đi theo một người được gọi là ‘Huynh trưởng’ Nhà, xuống tầng hầm. Ồ, thiệt là, một nơi tốt để sống hết bảy năm tiếp theo. Con bé châm chọc nghĩ.

Đi xuống một hành lang, họ dừng lại trước một bức tường, và Violet phải bảo đảm rằng nó đã nhìn khắp nơi và ghi nhớ những chỗ đặc biệt, để nó không bị lạc sau này. Ngay lúc này, một trong những Huynh trưởng, một cô gái, quay lại nhìn bọn nó, nói với bọn nó rằng cửa vào Phòng Sinh hoạt chung của Nhà nằm đằng sau bức tường này, và để vào, bọn nó cần một cái mật khẩu – cái mà sau đó chị ta đọc ra.

Bước chân vào trong, Violet ngạc nhiên bởi những gì nó nhìn thấy, có lẽ hơn vậy nữa. Phòng khá tối, điều nó đã có thể đoán trước, khi nó nghe thấy phòng ở dưới hầm, nhưng không ẩm thấp như nó đã nghĩ. Cả căn phòng rộng lớn nhuốm sắc xanh lá, nhờ những cái đèn ánh xanh, khiến không gian ánh lên màu sắc bí hiểm kì dị. Có lẽ cũng do bọn nó rõ ràng đang phần nào ở dưới cái hồ. Pháp thuật thật kì lạ. Có rất nhiều những cái ghế lưng thấp và sofa bằng da, tất cả đều màu xanh lá hoặc đen, và những cái tủ gỗ tối màu hẳn phải để cái gì đó bên trong. Chung quanh phòng còn có vài cái đầu lâu, dù nhìn hơi quái nhưng lại hợp với căn phòng một cách kì cục. Cũng có vài tấm thảm được trang trí với những người dường như là sống từ thời trung cổ. Không khí tráng lệ, nhưng lạnh lẽo. Violet khá thích điều đó.

Vị nam và nữ Huynh trưởng cho phép bọn nó đi nhìn ngắm xung quanh, trước khi giảng giải với bọn nó rằng kí túc xá ở đằng sau bên trái là cho nam, và bên phải cho nữ. Bởi vì họ sở hữu cả tầng hầm, mỗi học sinh có một phòng riêng, chỉ được mở ra bởi chủ nhân của nó, Chủ nhiệm Nhà, Phó Hiệu trưởng, Hiệu trưởng, hoặc bất kỳ ai chủ nhân phòng cho phép. Salazar Slytherin, người sáng lập Nhà của họ, rất hưởng thụ sự riêng tư, điều đó được thể hiện qua việc này.

“Mật khẩu vào Phòng Sinh hoạt chung đổi mỗi hai tuần,” vị nam Huynh trưởng nói, “nên các em hãy nhớ để ý đến bảng thông báo.” Anh nhìn lên, xuyên qua bọn chúng, rồi xoay đầu. “Giáo sư Snape có vài lời muốn nói với các em.” Và rồi anh bước về sau.

Violet nhìn quanh, và thấy vị giáo sư ăn mặc đen tuyền nó thấy tại Bàn giáo viên đang đến gần. Ông ta dừng lại trước mặt tất cả bọn nó, đôi mắt đen như hòn ngọc Onyx thờ ơ quét qua bọn nó.

“Ta là Giáo sư Severus Snape,” ông ta nói, giọng ổng nghe trầm và đen tối, nếu như nó có nghĩa [tui cũng đách hiểu giọng đen tối là sao]. “Ta là Chủ nhiệm Nhà Slytherin, và là Bậc thầy Độc Dược.” Ổng tiếp tục nói về việc là Slytherin, họ cần phải chuẩn bị tốt bản thân trước sự đối xử khắc nghiệt từ ba Nhà còn lại. Rằng các con Rắn có tiếng tàn nhẫn, và họ sẽ phải đối mặt với điều đó. “Các trò có thể trả đũa bọn làm hại trò bằng bất cứ cách nào, tuy là khi các trò lựa chọn làm điều đó, hãy làm mà không bị bắt. Ta sẽ khoan dung với các trò khi ở cùng các Nhà khác, tuy nhiên, chắc chắn là, ta sẽ phạt các trò theo cách ta thấy phù hợp sau đó.”

Tầm mắt của ổng lại quét qua bọn nó, và Violet để ý thấy ổng nhìn nó lâu hơn một chút. Dù biểu cảm trên mặt ổng vẫn cứng đơ, có một cái nhìn quái dị trong mắt ông ta mà nó không thể hiểu được. Nhưng ổng quay mặt đi trước khi nó có thể hiểu ra.

“Bỏ qua những… thù oán cá nhân mà các trò có thể có với nhau, ta hy vọng các trò gắn kết với nhau khi ở cùng những người không cùng Nhà.”

Tại sao ổng lại liếc về phía nó khi nói câu đó, Violet không biết, nhưng con bé vẫn lắng nghe theo, gật đầu cùng những đứa khác. Giáo sư không giống kiểu người bạn sẽ muốn đối đầu. Ổng kết thúc phần nói của ổng vài phút sau, rồi ổng quay đầu đi, để bọn nó lại.

Vị nam và nữ Huynh trưởng lại tiếp nhận bọn nó, chia chúng ra thành nam và nữ, rồi dẫn chúng đi theo hai hướng ngược nhau. Violet, cùng với bốn cô bé khác, được bảo rằng phòng mà bọn nó chọn sẽ vẫn là phòng của bọn nó đến khi bọn nó tốt nghiệp, và rồi cho phép bọn nó chọn phòng bọn nó muốn.

Cả bọn đang đứng trong một đoạn hành lang ngắn có cả thảy sáu cánh cửa – ba mỗi bên tường. Một cô bé tóc đen, mặt như mặt khỉ – Pansy Parkinson, nếu Violet không nhớ nhầm, chọn phòng gần nhất, và rồi hai người còn lại, Daphne Greengrass và Tracy Davis, chọn lấy phòng kế bên và đối diện nhỏ. Millicent Bullstrode chọn phòng kế bên Greengrass, nên Violet lấy phòng kế Davis.

Parkinson, Greengrass, và Bullstrode lấy những phòng phía bức tường bên phải, còn Davis và Violet chọn những phòng bên tay trái. Vị nữ Huynh Trưởng thông báo với chúng rằng một khi bọn chúng bước chân qua cánh cửa, bùa chú riêng tư sẽ được khởi động, và chúng sẽ phải mời bạn vào để họ có thể thực sự bước vào. Phòng của chúng không được bảo vệ bằng mật khẩu, nên chúng cần phải cẩn thận với người mà bọn chúng cho vào phòng. Rồi chị ta thông tin bọn nó về giờ ăn, và một số thứ khác bọn nó cần phải biết.

Gật đầu thể hiện bọn nó đã hiểu, nữ Huynh trưởng đáp trả lại bằng một hành động tương tự, trước khi cất bước và để bọn nó đó. Những cô bé khác đã vào phòng bọn chúng, nên Violet cũng làm thế. Cánh cửa làm từ một loại gỗ tối màu, và nắm cửa có hình dáng như một cái đầu rắn. Đây cũng không phải là con rắn đầu tiên nó nhìn thấy. Nói đúng ra, đây như là phong cách chủ điệu của Slytherin, hoặc con bé nhận định thế, sau khi chú ý thấy rất nhiều những con rắn vòng quanh Phòng Sinh hoạt chung.

Nhún vai trong lòng, con bé xoay tay nắm, mở cánh cửa, và bước qua, đóng nó lại sau lưng mình. Căn phòng có độ lớn vừa phải – không quá lớn, nhưng lớn hơn căn phòng của con bé tại viện mồ côi. Bạc và xanh lá dường như là màu sắc chủ đề, nhưng con bé khá thích màu này, nên nó nghĩ có lẽ giờ nó không cần thay đổi chúng – dù là bằng cách nào đi nữa.

Trong phòng có một cái giường lớn, một cái bàn học cùng một cái ghế, một tủ quần áo, hai cái ghế bành và một cái bàn nhỏ. Tất cả đều làm từ một loại gỗ tối màu – con bé không biết chính xác là loại nào, và vải màu tối. Một cánh cửa tại đầu còn lại của căn phòng dẫn tới nhà tắm cùng màu sắc, tuy là nhỏ hơn.

Hài lòng, Violet kéo ra cái rương của nó ra và đặt lên sàn, gõ một cái lên đó. Cái rương lập tức lớn trở về kích thước vốn có của nó, con bé cúi người bên cạnh nó, bắt đầu soạn ra đồ đạc của nó và bỏ chúng vào chỗ mới. Con bé chả có gì nhiều, nên việc này không mất lâu lắm, và nó hầu như làm việc này một cách tự động, lo suy nghĩ vẩn vơ về những gì nó đã thấy ở chị nó.

Khi nó đi đến chỗ Bàn Slytherin, Violet đã lần nữa thoáng nhìn thấy Rose, chỉ thoáng thấy cũng đủ để nói, chị ta không quá vui khi nhìn thấy Violet. Con bé chẳng muốn đánh giá người chị song sinh của nó quá nhanh, vì nó cũng chưa hiểu nhiều về chị ấy, nhưng cái nhìn đó chắc chắn không phải là một khởi đầu tốt…

Mệt mỏi sau cả một ngày dài, con bé thay bộ đồ ngủ [bộ đồ mới, vì con bé không biết nó sẽ có một phòng riêng], chải lại tóc và đánh răng rửa mặt, rồi lên giường, cảm thấy khá tuyệt vời bởi sự mềm mại của cái nệm và tấm trải giường. Những thứ này chẳng giống gì với cái chiếu cứng của nó, ồ yeah, cái này sẽ cần phải làm quen đây.

Ngọn nến trên đầu bàn cạnh giường tự tắt, và con bé khẽ thả ra một tiếng thở dài, kéo tấm chăn lên và tự nhắc nhở bản thân giờ mà ngày mai nó cần phải dậy để đi ăn sáng.

Con bé mừng là Salazar Slytherin là người rất chú trọng sự riêng tư, bởi con bé không chắc là nó có thể dùng chung một phòng với những người khác. Sau viện mồ côi, ừm, con bé cần khoảng không gian của riêng nó. Ít nhất thì nó không còn cần phải lo về việc người khác sẽ bước vào phòng nó bất cứ lúc nào họ thích, và trộm lấy đồ của con bé khi nó không ở đó.

Violet, lần đầu tiên, cảm nhận được nó có một nơi mà nó có thể cảm thấy… an toàn.

Và nhiêu đây thôi. Tôi biết là tôi đang khá là chậm, hoặc là mấy chuyện này có thể hoàn thành trong vòng một hay hai chap, nhưng tôi quá lười để viết những chương dài vãi nồi nên yeah. Bởi chap sau sẽ là tuần đầu của năm, nên nó cũng sẽ có sự giao tiếp đầu tiên giữa Violet, Rose, và Severus, cùng những người khác, điều mà tôi rất là mong đợi. Dù sao thì, tôi rất cởi mở với ý kiến đóng góp và ý tưởng mới, và nhắc mới nhớ – có ai có phần mô tả kĩ về Theodore Nott không? Phần về cậu bé trong truyện gốc làm nó có vẻ yếu đuối, mà nó là nhân vật quan trọng trong đây, và tôi khá là kinh khủng trong mấy chuyện như vầy, nên yeah, tôi có thể xin sự giúp đỡ với cái đó không, làm ơn đó? Tui rất mong chờ phần bình luận nha! Gặp lại saoooo!

Chủ Đề