Trường tương tư là gì

Kì thực lúc bắt tay vào viết review này, tâm trạng tôi có phần rối bời, cũng có lẽ vì không cam tâm, mà cũng có lẽ vì gần như buông bỏ. Lâu rồi không viết cái gì đó, cũng bởi lâu rồi chỉ đọc mấy cuốn truyện quá đỗi vui tươi, chẳng hè có tranh cãi, lo toan. Lần này quyết định đọc Trường tương tư bởi lẽ quá nhớ thế giới ấy, quá nhớ Xi Vưu và A Hành nên mới muốn biết đứa con của hai người rốt cuộc sống ra sao, hạnh phúc như thế nào.

Tiểu Yêu chịu nỗi thống khổ mất mẹ, xa cha từ khi còn rất nhỏ. Cô gái nhỏ bé ấy lưu lạc trong chốn nhân gian, chịu qua bao kiếp nạn, lúc nào cũng sợ cô đơn, cũng sợ người khác bỏ rơi mình. Trụ nhan hoa trong cơ thể giúp nàng có thể biến đổi hình dạng tùy ý, nhưng ngay hình dạng thật của mình, nàng cũng không sao biến ra nổi, bởi lẽ nàng gần như đã quên mất mình thực sự trông như thế nào. Bởi lẽ vậy, Tiểu Yêu ít khi tin người, lại dễ dàng buông bỏ một đoạn tình cảm nào đấy nếu nó khiến nàng cảm thấy lăn tăn dù chỉ một chút. Tiểu Yêu không cần quyền cao chức trọng, không cần tiền bạc của cải, chỉ cần người đó ngày ngày cùng nàng trò chuyện, thưởng hoa, ăn cổ vịt chân gà. Vậy nên đến cuối, Tiểu Yêu đã chọn cho bản thân một người phù hợp hơn hết thảy, người ấy trong đáy mắt chỉ có một mình nàng, coi nàng là cả thế giới, dám từ bỏ mọi thứ chỉ để ở bên nàng suốt đời. Cái Tiểu Yêu cần là sự sánh bước, là tay trong tay cùng nhau đi đến cuối con đường.

Tôi mừng cho Tiểu Yêu vì cuối cùng nàng đã sẵn sàng, sẵn sàng trao hết tâm can cho một người, không còn để lại cho bản thân đường lui nữa. Trái tim nhiều lỗ hổng ây cuối cùng cũng chịu để người khác xoa dịu. Đồ Sơn Cảnh một lòng một dạ yêu nàng như thế, lại không nề hà chịu bỏ lại thân phận quyền quý, cam tâm tình nguyện dìu dắt nàng suốt cuộc đời này, tôi hạnh phúc thay cho hai người họ. Trong nhân gian, rốt cuộc có bao nhiêu người dám buông bỏ tất thảy để nắm tay người mình yêu bước đi ? Ít nhất tôi biết Xi Vưu, A Hành và Thiếu Hạo không làm được. Thế mà Tiểu Yêu lại làm được. Bề ngoài nàng luôn lạnh lùng, xa cách nhưng kì thực đó là vì vốn dĩ nàng không màng gì cả, ngay trong bất kì khoảnh khoắc nào, nàng cũng có thể rũ bỏ tất cả và ra đi.

Nhưng câu chuyện này lại gần như không được viết nên để ca ngợi sự tự do tự tại của Tiểu Yêu. Tiểu Yêu thoải mái như thế là vì ai ? Vì nàng có vị cha trên danh nghĩa là Tuấn đế anh minh của Cao Tân, là cháu ngoại của Hoàng đế và Luy Tổ, là em họ của Hắc đế. Chính vì trong thời cuộc ấy, nàng không bị bắt lựa chọn, nàng không phải suy nghĩ về an nguy của những người nàng yêu thương. Vì nàng là tất cả những gì còn sót lại của thế hệ đã anh dũng hi sinh ấy, vậy nên họ cho nàng được sống như những gì nàng muốn. Vậy nên chớ trách những người đi trước không đủ dũng khí, không đủ tình yêu, mà bởi lẽ họ không có quyền lựa chọn, họ bắt buộc phải sống cho những người khác, sống cho hạnh phúc của trăm nghìn mái nhà đang sáng đèn khác.

Trường tương tư là nỗi niềm tương tư không ngớt của Tuấn đế Thiếu Hạo dành cho A Hành. Dù bao năm qua đi, thế gian xoay vần, biển cả hóa nương dâu, thì Thiếu Hạo vẫn luôn chỉ nhớ về người con gái dưới cội đào ấy, cười mà như không cười, thanh khiết tinh khôi. Nhưng tương tư thì có ích gì, khi cảnh còn người mất, khi trái tim ấy, ánh mắt ấy không bao giờ hướng về Người. Là vua của một nước thì sao chứ, đến trái tim người mình yêu cũng không sao có được. Thiếu Hạo mang hạnh phúc đến cho muôn dân, nhưng hạnh phúc của Người thì ai đền trả đây ? Trường tương tư là nỗi nhớ nhung, đau khổ dằng xé của người ở lại A Hành, chờ đợi được gặp lại con gái mình, chờ đợi để kể cho con nghe về những người đã hi sinh, về người bố thật sự vẫn luôn yêu thương con – đại tướng quân Thần Nông Xi Vưu. Người ở lại vẫn luôn buồn hơn kẻ ra đi, ai thấu tỏ cho hàng trăm năm lang thang giữa rừng đào với một trái tim đang đập được là do người mình yêu nhất hi sinh mà có ? Ai thấu tỏ cho những mất mát của một người đến nước mắt cũng không thể rơi, bởi lẽ không còn biết hướng tới điều gì, đánh đổi vì ai nữa. Người đời chẳng ai còn nhớ đến những người A Hành hết mực trân trọng, không còn quan tâm xem họ từng trải qua những gì, khốn khổ ra sao. Thời bình, cuộc sống trôi qua lặng lẽ hạnh phúc, ai còn muốn nhớ đến khoảng thời gian gian khó khi trước. Ai cũng quên, chỉ có một mình A Hành nhớ, ép bản thân phải nhớ, nhớ để biết rằng mình vẫn còn đang tồn tại, nhớ để thêm động lực mà chờ đợi, nhớ để cái chết của Xi Vưu không là vô nghĩa. Trường tương tư là tình cảm mãi mãi không được thấu tỏ của Chuyên Húc dành cho Tiểu Yêu, cho những cái hôn an ủi lên trán, cho những vỗ về mỗi khi nàng đau đớn, khóc lóc, cho những tha thứ hết lần này đến lần khác của chàng dành cho nàng. Cho khoảng thời gian bên nhau dưới gốc cây phượng, cho những lần chơi xích đu, cho cả một tuổi thơ chia sẻ và an ủi của những kẻ không còn mẹ cha. Chuyên Húc luôn là điểm tựa duy nhất của Tiểu Yêu, là người thân duy nhất của nàng, là huyết mạch chảy trong nàng, là tất cả mọi thứ cho nàng biết rằng nàng không hề cô độc. Nhưng bởi vì quan trọng như vậy, nên nỗi tương tư của Chuyên Húc mãi mãi chỉ có thể chôn trong lòng, mỉm cười chúc phúc cho Tiểu Yêu. Bởi bản thân Chuyên Húc biết mình không bao giờ có thể đem lại cho Tiểu Yêu một cuộc sống mà nàng thực sự mong muốn. Bởi vì với chàng, quyền lực là người bạn đồng hành đáng tin cậy nhất. Hắc đế mãi mãi chỉ có thể lạnh lẽo đứng bên vương vị, mắt phóng theo người con gái áo lục mà chàng yêu thương.

Nhưng với tôi, đây là cuốn sách của Cửu Mệnh Tương Liễu, Trường tương tư này được viết ra vì hắn, vì những tình cảm luôn được giấu rất kín dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng, tàn khốc ấy. Tôi không rõ Tiểu Yêu có rung động một giây phút nào trước Tương Liễu hay không, có lẽ có, mà cũng có lẽ không. Với Tiểu Yêu, mối quan hệ của hai người lúc nào cũng rất sòng phẳng, không ai nợ ai. Bởi vì nàng cứ nghĩ, đối với hắn, nàng còn chẳng giống một người bạn, nàng chẳng là gì cả. Nhưng sao khi biết cổ độc tình nhân của hai người đã được giải, nàng lại thấy hụt hẫng ? Sao khi đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất nàng lại thèm khát được quay lại thời gian ba mươi bảy năm trị thương được hắn ôm ấp, dỗ dành, chăm sóc ? Tại sao khi biết tin Tương Liễu đã tử trận, nàng lại không cầm được lòng mình mà khóc một trận sống đi chết lại, mặc kệ Cảnh đang ở bên cạnh? Tại sao nàng lại khổ sở thấy vọng khi biết đến một chút kí ức hắn cũng không để lại cho nàng ? Vì lẽ gì mà nàng hi vọng họ có mối quan hệ đặc biệt hơn hết thảy ?

Thôi thì tạm gác Tiểu Yêu qua một bên, bởi lẽ nàng thực sự nghĩ gì, có lẽ chỉ có Đồng Hoa biết. Vì người Tiểu Yêu chọn lựa sau cùng vẫn là Đồ Sơn Cảnh, người mang lại cho nàng cảm giác bình yên ấm áp. Chỉ là tôi nghĩ, nếu như không phải vì Cửu Mệnh Tương Liễu không cho nàng cơ hội để tin tưởng hắn, thì liệu nàng có thể đưa ra sự lựa chọn một cách dễ dàng như thế hay không? Với Tương Liễu, Tiểu Yêu là phần mềm yếu nhất nơi trái tim vốn đã chai sạn của hắn, là người thứ hai bên cạnh Cộng Công chấp nhận hắn, không ghê sợ hắn, yêu mến và ở bên cạnh hắn. Những ngày ở thị trấn Thanh Thủy, nàng bao che cho hắn, giúp hắn trị thương, lại chế độc dược cho hắn, cùng hắn hàn huyên. Nơi đáy biển sâu, hắn giúp nàng duy trì sự sống bằng cách truyền linh lực, cẩn thận hút từng chút độc tốc ra khỏi máu mình, trò chuyện cùng nàng, đưa nàng đến mọi nơi tươi đẹp nhất trên thế giới này, chờ đợi nàng tỉnh lại. Tháng ngày sống ở thành Hiên Viên, rồi ở Trung Nguyên, hắn lại là Phòng Phong Bội dạy nàng bắn cung, đưa nàng đi ăn những món ăn ngon nhất, dẫn nàng đến những nơi vui chơi thoải mái nhất, cho nàng được tự do bộc lộ con người mình. Rồi cũng lại là Phòng Phong Bội cướp nàng khỏi đám cưới mà nàng vốn không bao giờ nên đồng ý, gạn hỏi về tình cảm của nàng với những chàng trai khác, và thả nàng đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Chỉ ở bên Tiểu Yêu, Tương Liễu mới được là chính mình, tạm quên đi gánh nặng nghĩa quân Thần Nông trên vai. Hắn cũng sợ Tiểu Yêu sẽ hận mình, sẽ kinh sợ mình khi biết được con người thật của hắn. Hắn cũng sợ Tiểu Yêu sẽ rời xa mình, sẽ ghét bỏ mình, vậy nên hắn mới hết lần này đến lần khác tìm Tiểu Yêu đòi thuốc độc. Hắn cũng đã từng vu vơ mà hỏi cô gái nhỏ ấy, liệu có muốn cùng hắn bỏ tất cả đi ngao du thiên hạ hay không. Tôi vẫn nghĩ, nếu Tiểu Yêu nguyện ý, không biết hắn có thể ích kỉ một chút, nghĩ cho bản thân một chút mà bỏ lại nghĩa quân ấy, nắm tay người con gái mình yêu thương mà bước đi không ? Nhưng Tương Liễu mà tôi biết, tên ác ma mà tôi yêu, lại vô cùng nghĩa khí, vô cùng trung thành, sẵn sàng làm tất cả vì người đã cứu rỗi cuộc đời mình – tướng quân Cộng Công của Thần Nông quốc. Vậy nên đoạn tình cảm ấy mãi vẫn là trường tuơng tư vang khắp đại mạc, qua tiếng hát của những giao nhân, qua tiếng sóng dạt dào, ẩn sâu dưới biển sâu, vùi kín trong chiếc vỏ sò từng là ngôi nhà của hai người.

Cửu Mệnh Tương Liễu biết rằng trận quyết đấu ấy rất có thể là nơi mình sẽ ngã xuống, vậy nên hắn đã lo chu toàn mọi việc cho Tiểu Yêu. Hắn dạy nàng bắn cung bao nhiêu năm vì hi vọng nàng có thể dùng kĩ thuật ấy mà bảo vệ bản thân và những người nàng thương yêu. Hắn hết lần này đến lần khác tác thành cho Tiểu Yêu và Cảnh vì hắn biết Tiểu Yêu sợ nhất là cô đơn, nhất định phải có một người bên cạnh trò chuyện và yêu thương nàng. Hắn tự tay xóa đi những kí ức duy nhất giữa hắn và nàng được lưu trữ trong gương tinh tinh, vì không muốn nàng còn lưu luyến gì một người như hắn, sau này có thể thoải mái tận hưởng cuộc đời mà nàng hằng mong đợi. Hắn dùng linh phá đi cổ độc, cắt đứt sợi dây liên kết duy nhất còn sót lại giữa hắn và nàng. Hắn dành hết tâm tư làm con búp bê gỗ, đặt vào đấy toàn bộ tình cảm và niềm hi vọng của mình “Mong nàng: mạnh mẽ, hạnh phúc, yên bình. Mong nàng trọn kiếp bình an.”

Vì kể từ giây phút ấy, hắn và nàng sẽ xa nhau mãi mãi, vì hắn biết hắn không cần phải bảo vệ nàng nữa. Tiểu Yêu vốn là cô gái thông minh lanh lợi, sẽ có thể chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, sẽ sống hạnh phúc an nhiên, trọn kiếp bình an. Cả đời cô gái nhỏ ấy sẽ không biết có một người từng yêu mình nhiều như thế, hi sinh vì mình nhiều đến vậy, mà không biết, lại càng hạnh phúc. Nỗi đau ấy, cứ để một mình hắn gánh chịu, chỉ cần người con gái hắn yêu, có một cuộc sống mà cô ấy hằng mong muốn. Cần gì phải ở bên người mình yêu mới là yêu thương thật lòng, đôi khi học cách từ bỏ, rời xa mới chính là dũng khí, bởi biết bản thân không thể mang lại cho người con gái ấy tất thảy những gì cô gấy mong đợi, vậy nên mới nguyện trốn ra xa giữa biển khơi nhìn hai bàn tay nắm chặt nhau trên bãi cát.

Sau này, dù Tiểu Yêu có đi đến đâu, cũng không còn có thể tìm thấy Tương Liễu nữa, không còn thấy bóng áo trắng phất phơ trong gió, nụ cười ngạo mạn lạnh lùng như có như không của hắn nữa. Từ nay về sau, mãi mãi không còn Phòng Phong Bội tri âm tri kỉ cùng nàng trải qua mọi điều, luôn xuất hiện khi nàng cần an ủi nhất. Sẽ mãi mãi không thể tìm được trái tim cũng đau khi trái tim nàng đau, cùng đập một nhịp đập với nàng, cùng nguyện duy trì sự sống cho nàng. Bởi máu của Tương Liễu đã chảy, hắn đã tiêu tan. Tiểu Yêu bỏ chốn phốn hoa để ra biển lớn mênh mông, vì Tương Liễu bảo trời cao biển rộng sẽ có rất nhiều hòn đảo cho nàng dung thân, bao bọc và bảo vệ nàng. Nhưng người cất bước cùng nàng mãi mãi không thể là hắn. Những gì hắn có thể làm chỉ là chúc phúc cho nàng mà thôi.

Biển rộng như thế, vậy nên đi mãi cũng không thể tìm được Tương Liễu nữa rồi.

Video liên quan

Chủ Đề