Phương Pháp Cứu Lấy Nhân Vật Phản Diện Bị Vứt Bỏ Bởi Nữ Chính truyện tranh Chap 1

Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt là một câu chuyện kể về Độc Cô Thiên Diệp - đại tiểu thư thiên tài của thế gia cổ võ, hào quang tỏa sáng, cũng là một trong "Hác ám song tuyệt" khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật, bởi vì em gái phản bội, đã cùng đồng đội nhảy xuống vực sâu xuyên qua trọng sinh vào phế vật A Cửu nổi tiếng của Mạc gia.

Vì không có nguồn huyễn lực, không thể tu luyện lại sinh ra trong gia tộc huyễn sư nên bị mọi người chế nhạo, khinh thị. Sau khi nàng xuyên không khế ước với thần thú, luyện đan, luyện khí, thuần thú sư,...không có gì là làm khó được nàng. Nàng muốn cường đại để tìm lại người thân, đồng đội.

Còn hắn là người đứng đầu thiên địa, nhàm chán mà xuống trần gian gặp được nàng, từ đó không cách không xa. Hắn muốn nhìn nàng cường đại, muốn nhìn thấy nàng khiến cho thế gian nổi lên phong vân dù nàng có làm gì thì hắn vẫn ở bên cạnh. Mời bạn đọc để theo dõi hành trình của cặp đôi này nhé!!

Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt

  • THỂ LOẠI :  Romance – Fantasy – Slice Of Life
  • TÁC GIẢ : Fuel Efficiency/연비
  • HỌA SĨ : cocorip13
  • TÌNH TRẠNG : Đang Tiến Hành
  • NỘI DUNG : Một cô gái người Hàn Quốc được tái sinh vào cuốn tiểu thuyết trở thành cô gái trẻ đã ở trên bờ vực của cái chết mất rồi, nhưng được cứu nguy bởi một nhân vật phản diện tương lai và bà của anh ta. Nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết ” Công Tước của Perse ” trong đầu cô là một người chủ tuyệt vời. Anh ta đã trả lương đầy đủ và đúng hẹn. Trên hết, so sánh với công việc cô đã từng phải làm thì công việc này rất là dễ dàng.Để cứu lấy cái mạng của chính mình, bởi cô biết vị hôn thê của nhân vật phản diện [nữ chính của cuốn tiểu thuyết gốc] đã ngoại tình với hoàng đế. Vị hôn thê quyết định hạ độc anh ta, để cho cô ta có thể được tự do kết hôn với người tình. Cô biết rằng một khi điều này xảy ra, tất cả mọi người được thuê mướn bởi công tước sẽ bị giết hại với tư cách là những kẻ ám sát đáng ngờ. Cô đã ngăn cản việc này xảy ra và đến lượt bị nghi ngờ như một kẻ ám sát. Dù vậy, khi mà họ cho cô ăn chất độc biến hóa cô trở lại thành một cô bé sáu tuổi thì nó đã bị bại lộ. Công tước quyết định “trọng thưởng” cô bằng cách nhận nuôi cô vào gia đình quý tộc… Gia đình độc ác nhất được biết đến bởi những sát thủ.

Chap 1/ Chap 2/ Chap 3/ Chap 4/ Chap 5/ Chap 6/ Chap 7/ Chap 8
Chap 9/ Chap 10/ Chap 11/ Chap 12/ Chap 13 / Chap 14/

Translator: Cà Rốt
Proofreader: Mẫn

“Siel, tôi có thể nhờ cô giúp chút việc này được không?”

“Cô có thể kiểm tra đồ giặt được không?”

“Vui lòng kiểm tra xem bàn ăn đó có được bày dọn hợp lý chưa !”

Tôi đổ mồ hôi khá nhiều vì những tiếng gọi liên tục của họ, tôi vươn dài cổ ra như một con hươu cao cổ. Mọi người hầu đều cạnh tranh nhau chỉ để tìm được tôi và đều rất hài lòng khi họ nhận được câu trả lời ‘ Vâng ‘ của tôi. Tôi thật sự đã quá tải với quá nhiều công việc nhưng tôi phải chờ để còn làm nhiều công việc hơn trước khi có thời gian nghỉ ngơi.

Mặc dù vậy nhưng không sao. Ước mơ của tôi là trở thành một người giúp việc hàng đầu, và không có nơi nào khác mà trả lương cho tôi tốt thế này cả.

Đại Công tước rất hào phóng, nhưng mọi người lại nói rằng anh ta là một kẻ xấu.

Tôi không thể tiếp tục suy nghĩ được vì mọi người đang liên tục gọi tôi ở đây và ở đó. Có hàng tá người hầu trong đó có tôi, đi vòng quanh trong hội trường sang trọng.

Chúng tôi vén bức màn ngà sang một bên và trang trí nó bằng hoa hồng. Và rồi, cuối cùng chúng tôi cũng có thời gian nghỉ ngơi.

“Siel, trà đâu rồi?”

“Ôi, tôi hoàn toàn quên mất nó rồi. Có phải lá trà trắng dưới tầng hầm không?”

“Hãy đảm bảo chuẩn bị trà từ Lorraine.”
Tôi nhanh chóng đi xuống tầng hầm và trở lại hội trường với những chiếc lá trắng đã được phơi khô để uống trà. Tôi cần phải nếm trà trước khi phục vụ nó vào bữa tối.

Như mọi khi, tôi lại nghe thấy người quản gia đi lại và la mắng mọi người.
Người quản gia già với bộ ria dài nhìn chằm chằm vào tôi.

“Phải luôn chỉnh đốn quần áo của mình ngay cả khi cô quá bận rộn!”
Nhân vật phản diện đã chết một cách đau đớn trong tiểu thuyết là chủ nhân của tôi, Công tước Perse. Như đã nói, từ thời xa xưa, người ta phải liếm gót nhân vật phản diện để có thể tiếp tục tồn tại. Câu nói đó bắt nguồn từ cuốn tiểu thuyết, có tiêu đề là ‘Chiếc hộp ngẫu nhiên’. Hồi đó, tôi không hề tưởng tượng mình sẽ làm theo câu nói đó. Sau khi sống ở đây năm năm, bây giờ tôi đã hoàn toàn đồng ý với nó.

Tôi dừng động tác nâng ấm trà và lén lút nhìn sang một bên. Có một tấm gương hẹp trong hội trường, từ đó tôi đã nhìn thấy chính bản thân mình. Quay đầu lại, tôi nhìn bím tóc màu xanh da trời của mình. Tôi di chuyển phần tóc mái xù của mình sang một bên và làm phẳng chiếc tạp dề. Trông như khuôn mặt tôi tràn đầy vẻ quyết tâm cùng sự uy nghiêm khi tôi nhìn thấy mình trong gương.
Đó là ngày họ tăng lương cho chúng tôi nên các hầu gái trông rất phấn khích, mặc dù rất bận rộn nhưng thay vào đó, khuôn mặt tôi lại trở nên ủ rũ.

Trong tất cả các ngày, tại sao Đại Công tước lại chết vào ngày hôm nay cơ chứ ?

Không có nhiều cơ hội để một người giúp việc như tôi có thể gặp mặt ngài ấy.
Ngài ấy là một người đàn ông điển trai.

Ngài ấy có sự giàu có, quyền lực và danh dự lớn lao.

Ngoài ra, Đại Công tước vĩ đại đã chiếm được ưu thế trong năm nay. Ở tuổi 20, ngài ấy không may qua đời. Ngài ấy có số phận bất hạnh hơn cả tôi, một người được tái sinh trong bộ dạng một người giúp việc.
Tôi chỉ là một trong những người hầu của ngài ấy. Nhưng, làm thế nào để tôi có thể dự đoán được cái chết của ngài ấy đây? Đó là bởi vì tôi đang ở trong cuốn tiểu thuyết mà tôi đã đọc từ đầu đến cuối.

Những điều kì lạ của việc tái sinh vào cuốn tiểu thuyết yêu thích của tôi là gì?

Tên ban đầu khi tôi còn là một đứa trẻ mồ côi từ kiếp trước là Si-eun Yeon
Tôi lớn lên trong cô nhi viện nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy đó là nhà của mình. Tôi phải ra khỏi đó trước khi đến tuổi trưởng thành nên tôi đã đến một số nhà nuôi dưỡng.

Một đứa trẻ mạnh mẽ, người mà hành động hệt như một người trưởng thành.

Đó là câu nói mà tôi luôn được nghe từ người lớn.
Tôi đã tốt nghiệp một trường đại học và vượt qua cuộc thi từ 237 đến 1. Tôi đã thành công trong việc đạt được vị trí quản lý tại một chi nhánh của một công ty quần áo nổi tiếng.

Tôi là một người hoàn toàn nghiện công việc, là người làm việc nhiều hơn bất kỳ ai khác. Một số người nói rằng tôi sẽ chết vì làm việc quá sức. Nhưng rồi tôi đã được đề cử làm trưởng nhóm sau 3 năm làm việc vất vả.
Không có công việc nào mà tôi chưa từng thử từ khi còn học đại học.

Tôi không bao giờ thư giãn và tận hưởng một chút thời gian nghỉ vì tôi cố làm việc chăm chỉ, học để kiếm tín dụng và làm hết sức mình để kiếm được một số chứng chỉ.

Khi tôi có được một trong những cơ hội hiếm hoi để gặp một người bạn, tôi đã không thể đi nào đi được nếu có một số vấn đề nhỏ trong chi nhánh. Về cơ bản, tôi làm thêm giờ vào ban đêm.

Tôi rất vui khi trở thành một độc giả chỉ sau ba năm bắt đầu sự nghiệp, mặc dù…
Tôi đã có vài giờ nhàm chán khi ngồi trên một chiếc ghế hẹp trong máy bay cho một chuyến công tác. Tôi đọc toàn bộ cuốn tiểu thuyết ‘Chiếc hộp ngẫu nhiên’ và nhìn lên bầu trời qua cái ô cửa sổ tròn nhỏ.

Lúc đó là trước khi mặt trời mọc. Tôi chỉ thấy những đám mây đen trên bầu trời tối. Nó giống như một phép ẩn dụ với cuộc sống của tôi lúc nào cũng tràn ngập công việc.

Tôi cần phải sống một cuộc đời đàng hoàng. Tôi đã cứ mãi sống như một người bán xác cho công việc
Tôi đã được xếp hạng uy tín hàng đầu. Tôi đã không mua bất cứ thứ gì đắt tiền cho mình. Tôi chỉ tiết kiệm tiền và tiếp tục làm việc chăm chỉ.

“Sieun, cô sống để làm gì chứ ? Cô chỉ làm việc rồi về nhà và ngày hôm sau, cô lại vẫn làm việc và về nhà lần nữa. Bộ nó không nhàm chán sao?”
Ông chủ lớn hơn tôi ba tuổi đã hỏi tôi một câu là cuối cùng tôi có thể nhận được gì sau một cuộc sống nhàm chán liên miên như vậy. Tôi không thích nghe điều đó nhưng nó đúng theo một nghĩa nào đó, vì vậy tôi quyết định thực hiện một chuyến đi đến một hòn đảo sau chuyến công tác.

Chết vì làm việc quá sức ở nơi tôi đi công tác…

Chỉ một ngày trước khi tôi trở về nhà, tôi đang trên đường đi sau khi kết thúc một cuộc họp

“Argh. Có gì…..?”
Trái tim tôi đã ngừng đập ở cửa khách sạn mà công ty chuẩn bị cho tôi. Nó giống như một lời nói dối. Ai mà biết tôi sẽ chết đây, với cuộc sống đơn điệu này chỉ với việc chăm chỉ làm việc? Nếu tôi biết rằng tôi sẽ chết đột ngột như thế này, tôi đã cố gắng làm những điều mà tôi thực sự muốn làm.

“Siel, Con điếm này!”

Đây là những gì mà tôi nghe thấy khi tôi tỉnh lại. Tôi nghe thấy một giọng nói giận dữ.

“Nếu tao biết con nhỏ này sẽ chết như thế này, sẽ tốt hơn nếu tao bán nó cho một quán rượu!”
“Demion! Đừng nói con bé như thế.”

Căn phòng tràn đầy một giọng nói giận dữ và cứng rắn. Nghe thấy giọng nói, tôi từ từ mở mắt ra. Một người phụ nữ đang cố gắng trấn tĩnh một người đàn ông trung niên giận dữ.

Tôi cố gắng mở mắt ra và nhận ra cơ thể mình được tái sinh trong bộ dạng của Siel, một cô bé mười hai tuổi. Tôi bắt đầu sống cuộc sống của cô ấy với những ký ức về quá khứ của cô. Họ là thường dân nên không sống trong cung điện. Thay vào đó, họ sống trong một ngôi nhà cổ nằm trong khu ổ chuột có khả năng sẽ sớm bị sụp đổ.

Cô có một người cha rất hay say rượu tên là Demion. Mẹ cô đã qua đời trong lúc sinh ra cô.
Ngoài ra còn có một người phụ nữ rụt rè bên cạnh ông ta.

Chính xác thì bà ấy không phải là mẹ kế của tôi. Họ không có đủ tiền để tổ chức đám cưới và không thể trở thành một cặp vợ chồng theo nghĩa đó.

Trong cuốn tiểu thuyết, tôi thấy rằng người mẹ kế luôn cố quấy rối cô ấy nhưng bây giờ vấn đề thực sự chính là cha tôi chứ không phải bà ấy.

Bà mẹ kế làm quần áo cho quý tộc. Và cũng làm và bán một số chiếc túi nếu bà ấy có thể kiếm được vải.

Ngược lại, ông ta là một người cha lười biếng và chỉ biết ăn bám, không kiếm được tiền cho gia đình chúng tôi. Thay vào đó, bà ấy là người duy nhất kiếm được tiền để trang trải cho cuộc sống gia đình.
Một ngày nọ, tôi khóc và nói rằng tôi sẽ chết vì không có gì để ăn. Cha tôi kéo tôi ra đường, giữ chặt cổ tay tôi.

Ông nói to trước mặt mọi người ở đó.

“Đừng có khóc chỉ vì mày đói! Mau kiếm ăn bằng cách cầu xin đi!”

Không có gì mà tôi có thể làm được khi tôi chỉ là một cô bé mười hai tuổi. Vì vậy, tôi đã đi cầu xin và quản lý đã cũng cho tôi được mấy ổ bánh mì từ một tiệm bánh. Tôi mang chúng về nhà và tôi đã bị hưởng trọn một cú tát từ cha..
“Mày đã nghĩ rằng bọn tao là những người ăn xin sao? Tao đã từng làm quản gia cho một nam tước đấy!”

Thế rồi ông ta đã vứt đi ổ bánh mì mà tôi đã kiếm nó rất vất vả.
Mẹ kế của tôi cũng đã rời bỏ chúng tôi vì có lẽ bà ấy sợ ông ta và tôi đã bị đổ lỗi rằng tôi chỉ là một đứa vô dụng.

Một ngày nọ, tôi đang đi vòng quanh để kiếm thêm thức ăn…

Rầm!

Tôi va vào một cỗ xe ngựa đang lùi dần để dừng lại. Tôi bay lên không trung và rớt xuống mặt đất. Tôi bất tỉnh và ngất đi. Tôi đã không thể chịu đựng được cái tác động nặng nề này trên cơ thể gầy gò của tôi.

Sau hai ngày, tôi đã có thể mở mắt. Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà trong sự mơ hồ.

Tôi đã ở nhà rồi. Là cái trần nhà cũ mà tôi đã thấy ngày hôm qua, trước ngày hôm qua và trước đó vài ngày. Tuy nhiên, tôi nhận thấy có gì đó khang khác.Ồ…?

Tôi giơ hai tay lên trần nhà và thấy hai cái tay nho nhỏ dễ thương thay vì là hai cái tay dài

Video liên quan

Chủ Đề