LIST đam mỹ thầy trò hiện đại

Cực Phẩm Tiểu Thư

Chạy trốn ký ức

[ĐM] Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ[Hoàn]

[Danmei] nếu sinh ra vào một ngày khác - [Tác giả: Lam]

[Đam Mỹ ABO] TÌNH THIÊU - Tĩnh Thủy Biên

[Đam Mỹ] Chiết Chi

[Đam mỹ][Hoàn] Đóng cửa ngồi trong nhà, hoạ trên trời rơi xuống.

Sư Đệ Vẫn Chưa Diệt Khẩu Ta

[ Đam Mỹ ] Khi Nhân Vật Phản Diện Muốn Làm Người Tốt

[Hoàn] [Đam Mỹ] Đoạt Tướng

[ĐAM MỸ] TỬ LAM [HOÀN] - LF hệ liệt [Bộ 3]

[Đam mỹ] Vợ ngoan muốn bắt đầu nuôi từ nhỏ [Hoàn]

[DỊCH FULL] Đam mỹ - Sủng thần [Cáo Mũ Đen]

[HOÀN] XINH ĐẸP NHƯ VẬY MÀ LẠI LÀ ALPHA - TÊ TỬ THẤT

[ĐAM MỸ EDIT] Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Dạy hôn - Quân Quân Quân [HĐ•SẮC] [FULL]

List đam mỹ hiện đại hay có review

Vốn chẳng định viết review vì truyện này quá nổi tiếng rùi, nhưng chợt đọc được 1 nhà chê truyện nên máu fan lại nổi lên, đành dành chút lời hay ý mọn cho tác phẩm. 

Đạp Tiên Quân x Sở Vãn Ninh [Nguồn: Internet]

Husky và sư tôn mèo trắng của hắn

Tác giả: Nhục Bao Bất Cật Nhục

311 chương và nhiều phiên ngoại 

Thể loại: tu chân, cổ đại, trọng sinh, cường công cường thụ, ngược thân, ngược tâm, khá kinh dị máu me, niên hạ, thầy trò 

Quỷ súc mỹ công x Ngang ngược thẹn thùng thụ 

Edit: nhà DOPI 

Hôm trước lướt thấy truyện hoàn chính văn nên nhảy hố ngay lập tức. Mình thích La Vân Hi sau khi xem Hương Mật Tựa Khói Sương nên sau này khi biết anh và Trần Phi Vũ sẽ hợp tác trong phim Hạo Phi Hành [cải biên của bộ Husky] thì đã rất tò mò về tác phẩm này.

Ở thời điểm hiện tại, thì mình cảm thấy bộ đam mỹ này đứng đầu bảng trong số các tác phẩm đam mỹ mình từng đọc. Quả thực là một tuyệt tác hoàn mỹ về mưu kế. Mặc dù mình đã đọc đam mỹ được 10 năm rồi nhưng một số tác phẩm hot nhất từ trước tới nay mình chưa đọc, ví dụ như Ma Đạo Tổ Sư [đã xem phim nên không đọc truyện], Thiên Quan Tứ Phúc [có lẽ sẽ đọc], Phong Vô Nhai [Hắc Sắc Cấm Dược] – nhưng đã đọc tác phẩm khác của chị, Phương Vu Cửu Thiên [chưa bao giờ đọc vì sợ ngược quằn quại quá…]. Bên cạnh đó, mình cũng đã đọc vô số tác phẩm đam mỹ khác và review trong blog này. Những cảm nhận của mình về tác phẩm hoàn toàn là chủ quan, hoan nghênh mọi người comment thảo luận.

Mình mặc dù có thói quen đọc review trước khi nhảy truyện nhưng nói thực truyện này thì bị spoil là mất cái hay, nên mình sẽ hạn chế không spoil gì ở bài review của mình. 

Về tác phẩm Husky, theo mình thì có một điểm mình thích nhất trong truyện là diễn biến tâm lý của các nhân vật vô cùng xuất sắc và logic; hoàn cảnh và lí lịch của các nhân vật, từ phụ tới chính, được xây dựng sắc sảo và đa chiều.

Tác giả hành văn trôi chảy, mỹ miều, viết H nóng bỏng, viết chiến đấu gay cấn, kịch tính. Lời văn nên thơ, đủ bi thương, đủ lãng mạn, đủ ngọt ngào nhưng có lúc cũng vô cùng máu me kinh dị. Để xây dựng được tác phẩm hoành tráng thế này, hẳn tác giả đã bỏ vô cùng nhiều công sức để dựng khung và dàn ý tình tiết của truyện.

Nhà edit DOPI edit và beta cực kỳ hay, không hề làm mất đi lời văn của tác giả, chú thích tỉ mỉ. Vì cũng edit truyện nên mình ngưỡng mộ vô cùng, tự thấy năng lực của bản thân còn quá kém cỏi T.T Thực sự là vô cùng cảm kích nhà DOPI đã thầu bộ này và thầu một cách xuất sắc, cách dịch giữ lại được cái đẹp trong phong cách hành văn của tác giả.

Truyện được đặt pass 100% nhưng pass rất đơn giản nên mọi người đừng ngại!

Mình xin phép được kể ngắn gọn về nội dung của Husky mà không làm mất cái hay và kịch tính của truyện như sau. Công, tên Mặc Nhiên, kiếp trước là Đạp Tiên Quân, đế vương đầu tiên của giới Tu chân, tàn nhẫn máu lạnh, dã man hung bạo, giết đồng môn, giết bá phụ bá mẫu, giết hết 72 thành của Nho phong Môn, quan trọng nhất là cầm tù và rape sư tôn của mình, cũng là thụ, Sở Vãn Ninh. Sau khi Sở Vãn Ninh chết, Mặc Nhiên cảm thấy trống rỗng vô cùng, vì kẻ xứng đáng là đối thủ với Đạp Tiên Quân đã qua đời, để lại một mình hắn, tựa như vốn là hai kỳ phùng địch thủ, nay mất đi một, sao kẻ ở lại không thấy trống rỗng đây. Mặc Nhiên sau hai năm khó sống, quyết định uống thuốc độc tự vẫn. Ngờ đâu, hắn trọng sinh về quá khứ, vào thời điểm vẫn còn là thiếu niên 16, 17 tuổi [không nhớ chính xác], vẫn là một đồ nhi dưới cánh của Sở Vãn Ninh, vẫn còn sư huynh [crush kiếp trước của bạn Nhiên] và Tiết Mông là đồng môn.

Khúc này cũng tương tự như nhiều truyện có yếu tố trọng sinh, Mặc Nhiên giờ đây, mang tâm trí già đời của lão phu 32 tuổi để nhìn đời, tinh tế hơn để nhận ra rất nhiều sự việc giữa hắn và Sở Vãn Ninh có thể nhìn ở góc độ khác chỉnh thể hoàn thiện hơn.

Nếu Husky chỉ dừng lại ở việc công nhận ra lỗi lầm trong quá khứ => quay đầu là bờ => yêu thụ thì nó đã chẳng kéo dài 311 chương và có lẽ sẽ dễ lãng quên như ngàn tác phẩm trọng sinh khác.

Husky khác biệt, mạch truyện kịch tính hấp dẫn, đưa chúng ta đi từ phó bản này sang phó bản khác, mỗi nơi một kiểu, mưu kế tầng tầng lớp lớp. Một điểm khác mình yêu thích ở truyện này đó chính là mỗi nhân vật, mỗi chi tiết trong truyện đều là chìa khoá liên kết với những tình tiết tiếp theo. Mình yêu thích chi tiết, từ trong phong cách làm việc của mình tới những tác phẩm nghệ thuật dành cho giải trí mình thưởng thức [tựa như cách mình thích Avengers: End Game hay Parasite vậy].

Hôm nay đọc review của Thiên Quan Tứ Phúc lần đầu, thấy review là mọi chi tiết đều có ẩn ý nên mình khá tò mò. 

Vì sự thưởng thức với chi tiết nên mình rất thích cách tác giả Bánh Bao xây dựng bối cảnh và nhân vật trong truyện. Vì không muốn bật mí nhiều nên mình chỉ đảm bảo với các bạn rằng truyện không chỉ dừng lại ở vụ trọng sinh làm lại từ đầu mà còn triển khai rất nhiều “hậu chiêu”.

Thầy giáo người Trung của mình từng kể với mình rằng, ai có thể dùng tiếng Trung, lời ít ý nhiều hay ứng dụng văn thơ để thể hiện suy nghĩ của họ chính là người có vốn tiếng Trung giỏi. Mình thì đương nhiên chịu =]] nhưng tác giả Bánh Bao sử dụng văn thơ rất nhiều và thành ngữ 4 chữ, cụm từ 4 chữ để viết, điều này làm mình cảm thấy tác giả hành văn chắc tay, trôi chảy và tinh tế vô cùng. Cũng vì vậy nên mình càng ngưỡng mộ nhà DOPI hơn vì mấy thứ này dịch khó, tìm chú thích cũng khoai lắm T.T

Truyện ngược, nhưng ngược rung động lòng người, ngược không vô lý. Công thụ về sau yêu tha thiết [bật mí là từ chương 128 trở đi đến chương 18* thì rất ngọt ;]] nhưng cái ngược vẫn làm mình đọc rớt nước mắt. Một số nhân vật phụ cũng bị ngược tơi tả, đọc xúc động vô cùng :[[[ Lâu lắm lắm rồi mới đọc một truyện mà khóc nhiều thế này. Vì xây dựng nhân vật nào cũng hay nên đọc sự tình của nhân vật nào cũng đau cho họ T.T

Để câu khách thêm cho truyện thì mình xin được bật mí là truyện này có tương đối nhiều H, và H cực hay, cực hot, cực đặc sắc =]]]] 😉 

Nói chung là mình cảm thấy vô cùng tâm đắc truyện này, yêu Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh lắm, đặc biệt thích vị sư tôn thẹn thùng, nhiều tâm tư nhưng cứ giả mặt lạnh này :”> Mong rằng nhờ đọc review của mình nên sẽ có nhiều bạn nhảy hố và ủng hộ nhà DOPI hơn!! Ngoài ra thì mình cũng chẳng có ai để bàn về truyện cả 😦 nên rất mong có bạn bàn luận chung với minh!!

Mình không biết cách viết review sâu sắc như nhiều nhà khác nên có lẽ cũng chưa truyền tải được hết cảm xúc hay cái hay của truyện. Thực ra mình còn thấy review của mình khá là nhạt =]]] nhìn chung hay review theo kiểu: đại khái nội dung thế nào, ngược hay sủng => chất lượng edit => Nhân vật nhận xét chung chung => Kết luận =]]] Đọc nhiều nhà review nội dung chi tiết, cảm nhận về nhân vật thôi đã mấy trăm chữ, bái phục vô cùng. Có lẽ vì mình cũng không phải người thích viết, mà thích nói hơn nên chẳng biết gõ gì nữa. Đọc lại review từ những năm 2015, 2016 thấy chán vô cùng =]]] đọc xong có khi chả ích gì cho người đọc… T.T Haizz mong mọi người thứ lỗi và vẫn ủng hộ blog của mình nhé.

Bonus ảnh của truyện

Sở Vãn Ninh [áo trắng] x Mặc Nhiên, Mặc tông sư [áo đen]. Nguồn: Internet.

11 chương

Tác giả: 2 Ám Bạch

Thể loại: Dân quốc, sủng, niên hạ, thầy giáo trầm tĩnh thụ x dương quang học trò công

Editor: Tề Vũ 

Truyện ngắn, giống như một đoản thiên nên không có gì nhiều để review. 1 câu chuyện nhẹ nhàng giữa 1 thầy giáo viên đại học đã hơn 40 tuổi và cậu học trò trẻ tuổi hơn 20. Thầy giáo có một cuộc sống rất trầm nên anh thích cái gì đó sinh động và hoạt bát, giống như cách anh nuôi 1 bé chó đáng yêu tên là Điềm Điềm [ngọt ngào]; trùng hợp, anh gặp công, 1 cậu học trò khoẻ mạnh. Bạn công học võ từ bé nên rất “sinh long hoạt hổ” =]] và giỏi văn, còn viết 1 bức thư tình tán thầy giáo cơ ❤

Câu chuyện thích hợp đọc để giải nóng, HN nóng quá xá mọi người ạ T_T

2. Tinh Tinh

77 chương

Tác giả: Bất Vấn Tam Cửu

Thể loại: Hiện đại, chậm nhiệt, sủng, tiểu ngược ở cuối, trước lạnh lùng dịu dàng cường sau biến “yêu tinh làm nũng” công =]] x dương quang cường thụ, bẻ thẳng thành cong, chủ thụ, thanh thuỷ văn

Editor: Muối

Lúc đọc truyện này, cảm thấy hình tượng anh công sao giống Chu Tội trong Hình Xăm quá, hoá ra cùng tác giả.

Hai anh đều lạnh lùng ít nói, có 1 quá khứ đau thương, đều thuộc dạng “tẩm ngẩm tẩm ngầm mà đấm chết voi” =]] Nói ra câu tán tỉnh nào chết câu ý!

Truyện có 77 chương, tương đối dài, khá là chủ thụ. Tác phẩm xoay quanh bạn thụ, Tần Phóng, cao phú soái nhưng tương đối giản dị. Cậu lớn lên nhờ sự chăm sóc của ông nội, mẹ cậu mất từ rất sớm, bố cậu sau tái hôn và có thêm 2 đứa con. Tần Phong trước khi gặp anh công, Hình Viêm, thì vẫn tán tỉnh mấy cô gái nhưng không đi tới đâu.

Hình Viêm và Tần Phóng lần đầu gặp nhau là dưới cổng kí túc xá của anh Viêm, qua 1 cái huých vai. Lần thứ 2 gặp nhau là khi Tần Phóng đang đánh nhau với người bạn cùng lớn lên của Hình Viêm, Châu Tử Minh. Lần tiếp theo gặp nhau [nếu mình nhớ không nhầm] thì là khi Tần Phóng tới thư viện giữ chỗ cho bạn cùng phòng, nhoẻn cười với anh Viêm 1 lần và câu mất hồn của ảnh luôn.

Về sau, Tần Phóng thường xuyên hẹn gặp anh Viêm đi đánh bóng, đi ăn nên kết thân, trở thành “anh em tốt”. Sau đó, vào ngày sinh nhật của mình, anh Viêm tỏ tình làm Tần Phóng đơ toàn tập =]] ôi tỏ tình siêu lãng mạn mọi người ạ, đọc tan chảy ❤

Nói chung sau đó là quá trình rối rắm của bạn Phóng và rồi tiếp nhận mối quan hệ yêu đương với anh Viêm. Truyện mình thấy hay nhất là những đoạn tà lưa nhau này. Trong tình yêu ngoài đời cũng vậy, mình thấy vui nhất là lúc mới yêu, vẫn còn nhiều điều mới lạ để tìm hiểu về nhau nhưng lại không phải lo nghĩ chuyện người kia có thích mình không [do 2 bên đã chính thức xác lập quan hệ].

[Mọi người nên dừng đọc review ở đây nếu không muốn bị bật mí thêm nội dung truyện]

.

.

.

.

.

Hình Viêm là trẻ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, 3 người bạn còn lại, bao gồm Châu Tử Minh, cũng có hoàn cảnh giống anh. Vì vậy, tác giả giải thích rằng, anh khuyết thiếu tình thương nên anh không học được cách yêu 🙂 và rồi anh chia tay với Tần Phóng vì anh dự định ra nước ngoài học cao hơn và định cư. Anh không thèm bàn trước với Tần Phóng, anh mặc địng rằng Tần Phóng còn nhiều ràng buộc trong nước nên không thể ra đi với anh được. Gần cuối truyện, hai người chia tay, chia tay 2 năm rồi anh Viêm quay lại tán bạn Phóng. Mình không thích đoạn này nhất truyện… Cá nhân mình là 1 người có khúc mắc gì cũng bày tỏ với người yêu, không bao giờ giấu trong lòng. Giống như anh Phóng có nói trong truyện, khúc mắc giữa 2 người là 1 mệnh đề cần 2 bên giải, 1 bên tự giải cho người kia luôn thì kết quả luôn luôn sai.

Mỗi lần mình với người yêu cãi nhau, lúc nào mình cũng lắng nghe suy nghĩ của bạn ấy, vì sao? Vì mình muốn hiểu được logic đằng sau những suy nghĩ và lí luận của người yêu mình, vì sao mình nghĩ là 1 mà bạn ý nghĩ là 2. Cách này giúp cho mình có thể tiếp nhận được 1 luồng suy nghĩ mới, nhìn vấn đề qua lăng kính của bạn ấy để hai người có thể hoà nhập với nhau hơn. Đương nhiên, con người ai cũng có lúc quan tâm quá mà loạn, giống như anh Viêm. Anh biết rằng Tần Phóng là một người ngoài trong gia đình của bố và mẹ kế nhưng cậu vẫn rất yêu thương người em trai nửa huyết thống của mình, cậu còn những người bạn thân thiết nên anh không nghĩ Tần Phóng có thể ra nước ngoài với anh. Anh tự quyết định đi và chia tay. Ôi, thế đúng là tự mình phán tử hình cho đoạn tình cảm của hai người mà 😦 Tần Phóng đồng ý chia tay, cậu rất mạnh mẽ. Mình thích tình yêu giữa 2 người đàn ông này vì khi thất tình, họ không uỷ mị đau khổ như nhiều truyện khác hoặc như trong đa số truyện ngôn tình.

Tác phẩm kết thúc HE, hai người quay lại yêu đương.

Nhìn chung, mình thấy truyện cũng được, nội dung không mới lạ nhưng cách hành văn chậm nhiệt cho mình cảm giác rất yên bình. Bạn Muối edit rất là hay, cảm ơn bạn nhìu ❤ ❤ Mời mọi người thưởng thức nhé.

Chung Thái Phó

Hoàn 46 chương chính văn, phiên ngoại chưa được edit

Tác giả: Bánh Sandwich Cá Ngừ

Thể loại: Cổ trang, cường thủ hào đoạt, ngược tâm, thầy trò, niên hạ, cung đấu, bá đạo quỷ súc  hoàng tử/đế vương công x ôn nhu thái phó thụ, SE

Editor:  ♪ Đậu ♪

Hố bom lỡ nhảy phải của ngày.. T_T

Truyện này chưa có ai review nên khi mình đọc truyện không có một kì vọng gì ngoài dựa trên lời giới thiệu của tác giả:

Năm đó, người thiếu niên đã không còn dáng dấp khiêm tốn của ngày xưa.

Hắn cử tinh binh phá thành ập vào.

Long bào trên thân, không cần tiếp tục che giấu vận mệnh ngông cuồng ngạo mạn.

Cách biệt nhiều năm, ngày gặp lại, hắn hỏi Chung Dật.

Thái phó đại nhân, ngài có hối hận không.

Sớm biết có ngày hôm nay, năm đó có còn thả hổ về rừng hay không?

Lời tác giả: Thật ra đây là câu chuyện về một thái phó bốn đời làm quan “ăn cây táo rào cây sung” dưỡng đứa con hoang cuối cùng gặp phải báo ứng.

Theo khoảng cách mười năm tuổi tác, tính cách cũng biến đổi nhiều. Cơ bản mà nói công vừa dịu dàng lại vừa bệnh kiều. Thụ ngoại trừ chính thái khống [yêu thích cuồng nhiệt các bé trai] thì ngoài ra không có gì đặc biệt

Không biết khi mọi người đọc giới thiệu thì nghĩ gì nhưng mình đọc thì có hình dung là: truyện sẽ có ngược nhưng mà sẽ có kết cục tốt và về sau sẽ sủng sau khi giải quyết hiểu lầm 🙂

Tuy nhiên, sau khi dành 1 buổi chiều cày 46 chương truyện thì mình bị lừa.. hoàn toàn bị lừa…

Nói về tóm tắt nội dung truyện, Chung Dật làm Thái Phó từ trẻ, học trò duy nhất là đương kim Thái Tử của nước Dần. Thái tử và công quân, Lý Hủ, khi đó vẫn đang là hoàng tử nước Tề được gửi sang nước Dần làm con tin, thường xuyên xung đột. Một lần nọ, Chung Dật cứu Lý Hủ khỏi rắc rối với thái tử, sau đó nhận ra Lý Hủ có tâm học hành nên Chung Dật bí mật trở thành thầy giáo của Lý Hủ.

Sau đó, Lý Hủ được cướp trở về nước Tề, Chung Dật và Lý Hủ từ đây xa cách và nảy sinh mâu thuẫn. Tiếp theo đến hết truyện là quá trình cường thủ hào đoạt và chiến tranh.

Nhận xét về điểm hay của truyện thì có lẽ là tác giả viết H khá ổn và nóng bỏng, công quân hay nói mấy câu mất dạy trong lúc hành sự =]] I like và bạn Đậu edit hay và dễ đọc.

Còn về điểm trừ, thì mình có một vài nhận xét sau đây…:

  1. Truyện này không thể coi là truyện “dưỡng thành” như trong thể loại được giới thiệu ban đầu được. Vì sao? Vì quá trình thụ dạy dỗ “nuôi dưỡng” công diễn ra rất ngắn gọn súc tích, 3 năm nhưng mà mình đọc cảm giác như 3 chương… Nếu mọi người muốn đọc 1 tác phẩm dưỡng thành, thầy trò và cung đấu thì mình nhiệt liệt đề cử Đương Niên Ly Tao của tác giả Hà Há, còn tác phẩm Chung Thái Phó này thì nghiêng về đế vương công cường thủ hào đoạt một vị quan của nước đối đầu hơn.. Có lẽ do quá trình “dưỡng thành” được kể quá nhanh nên mình khó cảm nhận được tình cảm thầy trò giữa 2 nhân vật. “Dưỡng thành” trong truyện được tả chi tiết hơn qua tình cảm thầy trò giữa Chung Dật + thái tử nước Dần và tình cảm phụ tử giữa Chung Dật + người con nuôi Thế An; còn những sự việc diễn ra giữa Chung Dật và Lý Hủ đa số chỉ quay quanh thù hận, cường thủ hào đoạt và hận thù giữa 2 đất nước Dần Tề.
  2. Truyện là truyện ngược, hầu như không có sủng. Lý Hủ rất yêu Chung Dật nhưng cũng hận Chung Dật. Cường thủ hào đoạt nhưng Chung Dật cũng vượt qua cái chướng ngại này khá là nhanh… nói chung là không có màn vật lộn gì cả, mọi việc diễn ra thuận lí thành chương thôi….
  3. Mình cảm thấy cả hai nhân vật trong truyện đều chưa biết bày tỏ tình yêu của mình, yêu nhưng yêu sai cách. Lý Hủ yêu Chung Dật, ban đầu là hiếp thụ quân nhưng về sau hai người đều người tình ta nguyện. Anh cũng rất chăm sóc Chung Dật. Ít nhất người đọc có thể thấy tình yêu của anh qua những hành động săn sóc nhẹ nhàng nhưng tình yêu của Chung Dật dành cho Lý Hủ thì xin lỗi, mình không thấy được. Có 1 chương Chung Dật thú nhận rằng mình yêu Lý Hủ, nhưng mình không thấy hành động nào của Chung Dật cho thấy anh yêu Lý Hủ cả… Cả truyện về sau chỉ xoay quanh diễn biến về đứa con nuôi Thế An, sự lo lắng của Chung Dật cho đứa con này.. thế còn Lý Hủ? Anh không lo cho người mà “anh nhận là thích” tẹo nào sao?
  4. Một điểm mình ghét nữa đó là CÓ HIỂU LẦM nhưng KHÔNG AI GIẢI THÍCH!!! Rõ ràng có lúc Chung Dật bị oan, Lý Hủ cũng sẵn sàng nghe anh biện giải nhưng mà không, thụ quân không nói 1 lời nói, cho tới cuối truyện cũng không… Vì vậy, mâu thuẫn giữa 2 người đẩy lên đỉnh điểm, không thể tháo gỡ được.

Nếu mọi người không muốn bị bật mí hết về nội dung truyện thì nên dừng đọc ở điểm 4.

5. Điểm lôi cuối cùng của truyện đó là SAD ENDING… Vâng, kết truyện là Chung Dật bệnh chết, Lý Hủ cô đơn đến cuối đời 😀 Hâhhahahah 😀 Và đến khi chết hai bạn vẫn chưa làm lành, vẫn thù hận hiểu lầm chồng chất 😀

Lần đầu tiên đọc 1 truyện kết buồn mà chả thấy cảm động 1 tẹo nào -____- Mọi thứ trong truyện diễn ra rất nhanh, như vũ bão nên chắc không kịp cảm động. Tâm lý nhân vật chưa được xây dựng vững chắc, cách tác giả kể truyện vẫn khá nông, tả chiến tranh thì không gay cấn, tả tình cảm thì thiếu 1 phần lay động lòng người -__-

Haizz, vì vậy, mong mọi người khi đọc hãy chuẩn bị tâm lý để ăn bom..

Video liên quan

Chủ Đề