Em sẽ dạy anh cách để yêu

Hãy để cô ấy thấy rằng anh đủ can đảm để chọn hạnh phúc thuộc về cô ấy, chứ không phải miệng thì nói yêu nhưng bất lực với mọi thứ đã an bày. Và nếu biết rằng không thể mang hạnh phúc sau này, hãy cứ để cô ấy ra đi, đừng đem những yêu thương mà cô ấy hằng trân trọng để hằn đau những vết thương lòng đang từng ngày một nhói đau

Có lẽ trước giờ anh vẫn nghĩ con gái yêu anh đều thuộc cùng một dạng, yếu đuối -mỏng manh, và dễ dàng lệ thuộc vào những thứ vật chất phù phiếm bên ngoài. Nhưng anh à, bên cạnh những kiểu con gái mà anh thường nhìn thấy đó, có một kiểu con gái, yêu thật tâm mà chằng hề vụ lợi, có thể họ chằng đủ nhan sắc phi phàm để sánh bước cùng anh, nhưng họ sẵn sàng cho anh tất cả tình yêu mà họ có chỉ để nhận về từ anh một chữ yêu đúng nghĩa. Em gọi những cô gái ấy là những người con gái có tâm.

Cuộc đời anh đã từng yêu bao nhiêu người con gái như thế rồi, và đến giờ phút này, bên cạnh anh còn lại được những ai ? Khi đối với anh con gái trên đời này anh chỉ giữ bằng những thứ xa hoa phù phiếm. Anh đã mất những ai trong số những người yêu anh sâu đậm, vì bản tính ích kỉ và tự phụ của chính mình ?

Anh à, con gái khi thật lòng yêu thương một người, họ có thể đánh đổi nhiều thứ cho tình cảm của mình, một cuộc vui cùng đứa bạn thân, vắng mặt những buổi offline với nhóm bạn của mình chỉ vì anh muốn gặp, xếp những công việc còn đang dở dang qua một góc chỉ để ngồi cạnh nghe anh nói những lúc anh buồn, có thể thức khuya một chút để đợi anh về những hôm anh tiệc tùng cùng bè bạn, đôi khi chỉ là một tin nhắn vô tâm của anh rằng Anh đã về rồi lăn ra ngủ, cũng đủ để an lòng là anh đã bình an. Và khi những điều anh nhận được đó trở thành một thói quen thì cô gái ấy trong mắt anh dần trở nên nhỏ bé, bởi anh sẽ mãi đinh ninh rằng anh luôn là cả cuộc đời với họ, anh mất họ anh có ngàn điều tốt đẹp, họ mất anh họ chết thảm trong nỗi buồn và cô độc. Nhưng anh à, hãy trả lời em, nếu một ngày người con gái ấy biến mất khỏi anh, một ngày mà khi anh nhắn những dòng tin không người hồi đáp, mọi cách anh có thể liên lạc với cô ấy đều trở nên vô hiệu. Anh sẽ chạy vại đi tìm ? Sẽ cuốn cuồng trong sợ hãi vì nghĩ cô ấy gặp chuyện ? Hay sẽ bình thản ngồi nhăm nhi tách cà phê cùng những người bạn, nói một vài câu chuyện bông đùa, bình phẩm cô gái xinh đẹp vừa đi qua trước mặt, lâu lâu lại lấy chiếc điện thoại trong túi ra ngó nghiêng xem cô ấy có hồi âm không ? Anh sẽ làm gì ? Nói em nghe đi anh ! Làm gì với tình yêu to lớn mà một người con gái ấy trân trọng trao anh như sinh mệnh của chính mình ?

Con gái có tâm luôn ngốc nghếch lắm anh à, anh tặng cô ấy đôi giày hàng hiệu, cô ấy chẳng vui bằng anh làm đôi chân để cõng cô ấy đi dạo phố. Anh dẫn cô ấy đến quán ăn sang trọng, cô ấy chẳng cười như cách anh vụn về đút cho cô ấy que kem khi hai người đứng ở vệ đường. Anh lái xe sang trọng, bên trong là máy điều hòa mát lạnh, nhạc mở du dương, đón cô ấy bước vào dưới hàng trăm ánh nhìn ngưỡng mộ, cũng chẳng bằng một ngày anh chạy chiếc xe cà tang đứng chờ cô ấy trước cửa, nhẹ nhàng đội chiếc mũ lên đầu và mở cặp gác chân cho cô ấy, cùng lang thang hít khói bụi của phố phường, kể những câu chuyện trên trời dưới đất.

Dù cho bên ngoài anh có sành điệu thế nào, đằng cấp thế nào, thì khi về bên cô ấy cũng hãy đơn thuần mặc chiếc áo màu mà cô ấy thích, vì cô ấy yêu anh từ những điều giản đơn anh có, chứ chẳng phải một công tử nhà giàu thích thể hiện cho người khác xem. Cô ấy chẳng quan trọng anh đeo đồng hồ bạc triệu, chỉ cần anh tôn trọng thời gian cho những cuộc hẹn của hai người, không quan trọng anh mang đôi giày handmade từ Ý, chỉ cần anh đủ sức bền để đi cùng cô ấy mà thôi, không quan trọng trong ví anh có bao nhiêu tiền, chỉ cần anh đủ tinh ý để mua cho cô ấy một cây kẹo bông gòn mà chỉ qua một ánh nhìn đã biết là cô ấy muốn. Và không quan trọng là trước cô ấy anh đã yêu thương và thiết tha với bao nhiêu người con gái, một khi đã thực sự yêu thương, thì tình cảm hãy luôn là trọn vẹn.

Anh không có quyền bắt một cô gái vì tình yêu mà phải sống với anh cùng quá khứ không thuộc về cô ấy, anh không có quyền đem những ích kỉ của lòng mình để khiến một người yêu thương anh thật lòng phải khổ, vì cuộc đời này, cô ấy đã phải đau vì anh quá nhiều rồi. Hãy để cô ấy thấy rằng anh đủ can đảm để chọn hạnh phúc thuộc về cô ấy, chứ không phải miệng thì nói yêu nhưng bất lực với mọi thứ đã an bày. Và nếu biết rằng không thể mang hạnh phúc sau này, hãy cứ để cô ấy ra đi, đừng đem những yêu thương mà cô ấy hằng trân trọng để hằn đau những vết thương lòng đang từng ngày một nhói đau. Đừng nói cần khi đối với anh cô ấy không phải là duy nhất. Anh sẽ luôn là một người đàn ông hoàn hảo trong em nếu anh có thể mang cho chính mình một tình yêu hoàn hảo.

Em chắc cô gái anh yêu sau đó, người mà anh dùng tất cả yêu thương đem trao gởi, người khiến anh chẳng do dự mà nắm tay dưới phố đông người, anh sẽ chọn tình yêu của mình dù cho có vạn người cấm đoán, người mà anh đánh đổi hết thảy sự bình yên của bản thân mình chỉ để bảo vệ cô ấy được an yên hạnh phúc đến suốt cuộc đời, trân trọng cô ấy như một sự tiếc nuối cho em  điều anh đã mất trong đời, thì hẳn cô ấy sẽ hạnh phúc lắm anh nhỉ, vì mọi thứ đã được đổi lại bằng những giọt nước mắt của em !

Hãy cảm ơn em vì đã dùng những buồn đau và tổn thương của chính mình để dạy anh cách yêu một người là như thế !

NGƯỜI ĐÃ CHIA SẺ

Video liên quan

Chủ Đề