Cách che giấu nỗi buồn

Em không phải là cô gái thông minh nên với em nỗi buồn là bài toán khó. Làm thế nào đây em buồn là em phải khóc. Nhiều lần em không muốn nhưng nước mắt cứ vô thức rơi, không thể nào kiểm soát nổi.

Nỗi buồn của em đã quá nhiều người thấy, nên giờ đây mỗi lần buồn em lại gói ghém thật kĩ chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ là vì em sợ. Sợ người ta thương hại, người ta trách móc hay đơn giản là một ánh nhìn mà em không biết phải hiểu ra sao. Dần dần em thu mình lại và cứ cười trừ cho xong chuyện.

Vỗn dĩ biết cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ, cũng cười đùa, còn nhiều điều làm em chững lại. Càng lớn, em càng tiếp xúc với nhiều bộn bề, gia đình là tổ ấm nhưng đôi khi cũng làm em nặng lòng. Bạn bè là niềm vui những đôi khi vẫn hờn dỗi. Học hành là tương lai nhưng cũng cần nỗ lực. Tình yêu là hạnh phúc nhưng cũng đâu thiếu khổ đau. Cuộc sống là như thế, nếu em tồn tại thì em phải đối mặt. Thế nhưng em không giỏi giang được như thế.

Em là một đứa con gái yếu đuối, thật sự là vậy. Em yếu đuối theo từng cảm xúc, mọi thứ dù nhỏ nhặt cũng làm lung lay cảm xúc của em. Em có thể cười từ những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cũng có thể khóc từ những thứ vụn vặt. Em chẳng muốn quên đi những ngày tháng xưa cũ, nhất là quãng thời gian con tim lần đầu biết rung động. Nhưng em biết cái gì đã cũ, đã qua đi, xin đừng nhắc lại, kỉ niệm chỉ đẹp khi xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

Những tháng ngày qua đi, mỗi chúng ta ai cũng đã thay đổi, không ít thì nhiều. Mọi thứ không còn vẹn nguyên ở vị trí xưa cũ thì yêu thương ấy cũng chẳng thể nào trở lại như xưa. Anh đã đi rồi, thì hãy đi mãi. Em chẳng thể bước đi cùng anh nhưng cũng không còn chờ anh về nữa. Trái tim em nhận từ anh nhiều điều như vậy là quá đủ rồi. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không anh, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Em sẽ không thể nào giấu hết những nỗi buồn trong tim nhưng sẽ làm cho nó vơi đi. Đến một ngày em không cần chứng tỏ mà bản thân sẽ tự mình mạnh mẽ hơn. Em sẽ học cách chấp nhận mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất em đã học được từ sự ra đi của anh!

Và đến một ngày em sẽ thôi tự hỏi mình: Nỗi buồn này em phải giấu ở đâu?

Page 2

Bánh mì sốt vang

Món ngon

Nước sốt sánh, thịt mềm nhưng không nát, phần gân dẻo, thịt bò sốt vang ăn cùng phở, bún, cơm...

Page 3

Em không phải là cô gái thông minh nên với em nỗi buồn là bài toán khó. Làm thế nào đây em buồn là em phải khóc. Nhiều lần em không muốn nhưng nước mắt cứ vô thức rơi, không thể nào kiểm soát nổi.

Nỗi buồn của em đã quá nhiều người thấy, nên giờ đây mỗi lần buồn em lại gói ghém thật kĩ chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ là vì em sợ. Sợ người ta thương hại, người ta trách móc hay đơn giản là một ánh nhìn mà em không biết phải hiểu ra sao. Dần dần em thu mình lại và cứ cười trừ cho xong chuyện.

Vỗn dĩ biết cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ, cũng cười đùa, còn nhiều điều làm em chững lại. Càng lớn, em càng tiếp xúc với nhiều bộn bề, gia đình là tổ ấm nhưng đôi khi cũng làm em nặng lòng. Bạn bè là niềm vui những đôi khi vẫn hờn dỗi. Học hành là tương lai nhưng cũng cần nỗ lực. Tình yêu là hạnh phúc nhưng cũng đâu thiếu khổ đau. Cuộc sống là như thế, nếu em tồn tại thì em phải đối mặt. Thế nhưng em không giỏi giang được như thế.

Em là một đứa con gái yếu đuối, thật sự là vậy. Em yếu đuối theo từng cảm xúc, mọi thứ dù nhỏ nhặt cũng làm lung lay cảm xúc của em. Em có thể cười từ những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cũng có thể khóc từ những thứ vụn vặt. Em chẳng muốn quên đi những ngày tháng xưa cũ, nhất là quãng thời gian con tim lần đầu biết rung động. Nhưng em biết cái gì đã cũ, đã qua đi, xin đừng nhắc lại, kỉ niệm chỉ đẹp khi xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

Những tháng ngày qua đi, mỗi chúng ta ai cũng đã thay đổi, không ít thì nhiều. Mọi thứ không còn vẹn nguyên ở vị trí xưa cũ thì yêu thương ấy cũng chẳng thể nào trở lại như xưa. Anh đã đi rồi, thì hãy đi mãi. Em chẳng thể bước đi cùng anh nhưng cũng không còn chờ anh về nữa. Trái tim em nhận từ anh nhiều điều như vậy là quá đủ rồi. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không anh, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Em sẽ không thể nào giấu hết những nỗi buồn trong tim nhưng sẽ làm cho nó vơi đi. Đến một ngày em không cần chứng tỏ mà bản thân sẽ tự mình mạnh mẽ hơn. Em sẽ học cách chấp nhận mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất em đã học được từ sự ra đi của anh!

Và đến một ngày em sẽ thôi tự hỏi mình: Nỗi buồn này em phải giấu ở đâu?

Page 4

Page 5

Rau muống nộm lạc

Món ngon

Rau muống xanh mướt, giòn ngon, chua chua ngọt ngọt, thêm chút cay cay của ớt góp phần phong phú...

Page 6

Em không phải là cô gái thông minh nên với em nỗi buồn là bài toán khó. Làm thế nào đây em buồn là em phải khóc. Nhiều lần em không muốn nhưng nước mắt cứ vô thức rơi, không thể nào kiểm soát nổi.

Nỗi buồn của em đã quá nhiều người thấy, nên giờ đây mỗi lần buồn em lại gói ghém thật kĩ chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ là vì em sợ. Sợ người ta thương hại, người ta trách móc hay đơn giản là một ánh nhìn mà em không biết phải hiểu ra sao. Dần dần em thu mình lại và cứ cười trừ cho xong chuyện.

Vỗn dĩ biết cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ, cũng cười đùa, còn nhiều điều làm em chững lại. Càng lớn, em càng tiếp xúc với nhiều bộn bề, gia đình là tổ ấm nhưng đôi khi cũng làm em nặng lòng. Bạn bè là niềm vui những đôi khi vẫn hờn dỗi. Học hành là tương lai nhưng cũng cần nỗ lực. Tình yêu là hạnh phúc nhưng cũng đâu thiếu khổ đau. Cuộc sống là như thế, nếu em tồn tại thì em phải đối mặt. Thế nhưng em không giỏi giang được như thế.

Em là một đứa con gái yếu đuối, thật sự là vậy. Em yếu đuối theo từng cảm xúc, mọi thứ dù nhỏ nhặt cũng làm lung lay cảm xúc của em. Em có thể cười từ những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cũng có thể khóc từ những thứ vụn vặt. Em chẳng muốn quên đi những ngày tháng xưa cũ, nhất là quãng thời gian con tim lần đầu biết rung động. Nhưng em biết cái gì đã cũ, đã qua đi, xin đừng nhắc lại, kỉ niệm chỉ đẹp khi xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

Những tháng ngày qua đi, mỗi chúng ta ai cũng đã thay đổi, không ít thì nhiều. Mọi thứ không còn vẹn nguyên ở vị trí xưa cũ thì yêu thương ấy cũng chẳng thể nào trở lại như xưa. Anh đã đi rồi, thì hãy đi mãi. Em chẳng thể bước đi cùng anh nhưng cũng không còn chờ anh về nữa. Trái tim em nhận từ anh nhiều điều như vậy là quá đủ rồi. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không anh, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Em sẽ không thể nào giấu hết những nỗi buồn trong tim nhưng sẽ làm cho nó vơi đi. Đến một ngày em không cần chứng tỏ mà bản thân sẽ tự mình mạnh mẽ hơn. Em sẽ học cách chấp nhận mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất em đã học được từ sự ra đi của anh!

Và đến một ngày em sẽ thôi tự hỏi mình: Nỗi buồn này em phải giấu ở đâu?

Page 7

Em không phải là cô gái thông minh nên với em nỗi buồn là bài toán khó. Làm thế nào đây em buồn là em phải khóc. Nhiều lần em không muốn nhưng nước mắt cứ vô thức rơi, không thể nào kiểm soát nổi.

Nỗi buồn của em đã quá nhiều người thấy, nên giờ đây mỗi lần buồn em lại gói ghém thật kĩ chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ là vì em sợ. Sợ người ta thương hại, người ta trách móc hay đơn giản là một ánh nhìn mà em không biết phải hiểu ra sao. Dần dần em thu mình lại và cứ cười trừ cho xong chuyện.

Vỗn dĩ biết cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ, cũng cười đùa, còn nhiều điều làm em chững lại. Càng lớn, em càng tiếp xúc với nhiều bộn bề, gia đình là tổ ấm nhưng đôi khi cũng làm em nặng lòng. Bạn bè là niềm vui những đôi khi vẫn hờn dỗi. Học hành là tương lai nhưng cũng cần nỗ lực. Tình yêu là hạnh phúc nhưng cũng đâu thiếu khổ đau. Cuộc sống là như thế, nếu em tồn tại thì em phải đối mặt. Thế nhưng em không giỏi giang được như thế.

Em là một đứa con gái yếu đuối, thật sự là vậy. Em yếu đuối theo từng cảm xúc, mọi thứ dù nhỏ nhặt cũng làm lung lay cảm xúc của em. Em có thể cười từ những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cũng có thể khóc từ những thứ vụn vặt. Em chẳng muốn quên đi những ngày tháng xưa cũ, nhất là quãng thời gian con tim lần đầu biết rung động. Nhưng em biết cái gì đã cũ, đã qua đi, xin đừng nhắc lại, kỉ niệm chỉ đẹp khi xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

Những tháng ngày qua đi, mỗi chúng ta ai cũng đã thay đổi, không ít thì nhiều. Mọi thứ không còn vẹn nguyên ở vị trí xưa cũ thì yêu thương ấy cũng chẳng thể nào trở lại như xưa. Anh đã đi rồi, thì hãy đi mãi. Em chẳng thể bước đi cùng anh nhưng cũng không còn chờ anh về nữa. Trái tim em nhận từ anh nhiều điều như vậy là quá đủ rồi. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không anh, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Em sẽ không thể nào giấu hết những nỗi buồn trong tim nhưng sẽ làm cho nó vơi đi. Đến một ngày em không cần chứng tỏ mà bản thân sẽ tự mình mạnh mẽ hơn. Em sẽ học cách chấp nhận mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất em đã học được từ sự ra đi của anh!

Và đến một ngày em sẽ thôi tự hỏi mình: Nỗi buồn này em phải giấu ở đâu?

Page 8

Page 9

Em không phải là cô gái thông minh nên với em nỗi buồn là bài toán khó. Làm thế nào đây em buồn là em phải khóc. Nhiều lần em không muốn nhưng nước mắt cứ vô thức rơi, không thể nào kiểm soát nổi.

Nỗi buồn của em đã quá nhiều người thấy, nên giờ đây mỗi lần buồn em lại gói ghém thật kĩ chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ là vì em sợ. Sợ người ta thương hại, người ta trách móc hay đơn giản là một ánh nhìn mà em không biết phải hiểu ra sao. Dần dần em thu mình lại và cứ cười trừ cho xong chuyện.

Vỗn dĩ biết cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ, cũng cười đùa, còn nhiều điều làm em chững lại. Càng lớn, em càng tiếp xúc với nhiều bộn bề, gia đình là tổ ấm nhưng đôi khi cũng làm em nặng lòng. Bạn bè là niềm vui những đôi khi vẫn hờn dỗi. Học hành là tương lai nhưng cũng cần nỗ lực. Tình yêu là hạnh phúc nhưng cũng đâu thiếu khổ đau. Cuộc sống là như thế, nếu em tồn tại thì em phải đối mặt. Thế nhưng em không giỏi giang được như thế.

Em là một đứa con gái yếu đuối, thật sự là vậy. Em yếu đuối theo từng cảm xúc, mọi thứ dù nhỏ nhặt cũng làm lung lay cảm xúc của em. Em có thể cười từ những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cũng có thể khóc từ những thứ vụn vặt. Em chẳng muốn quên đi những ngày tháng xưa cũ, nhất là quãng thời gian con tim lần đầu biết rung động. Nhưng em biết cái gì đã cũ, đã qua đi, xin đừng nhắc lại, kỉ niệm chỉ đẹp khi xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

Những tháng ngày qua đi, mỗi chúng ta ai cũng đã thay đổi, không ít thì nhiều. Mọi thứ không còn vẹn nguyên ở vị trí xưa cũ thì yêu thương ấy cũng chẳng thể nào trở lại như xưa. Anh đã đi rồi, thì hãy đi mãi. Em chẳng thể bước đi cùng anh nhưng cũng không còn chờ anh về nữa. Trái tim em nhận từ anh nhiều điều như vậy là quá đủ rồi. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không anh, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Em sẽ không thể nào giấu hết những nỗi buồn trong tim nhưng sẽ làm cho nó vơi đi. Đến một ngày em không cần chứng tỏ mà bản thân sẽ tự mình mạnh mẽ hơn. Em sẽ học cách chấp nhận mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất em đã học được từ sự ra đi của anh!

Và đến một ngày em sẽ thôi tự hỏi mình: Nỗi buồn này em phải giấu ở đâu?

Page 10

Em không phải là cô gái thông minh nên với em nỗi buồn là bài toán khó. Làm thế nào đây em buồn là em phải khóc. Nhiều lần em không muốn nhưng nước mắt cứ vô thức rơi, không thể nào kiểm soát nổi.

Nỗi buồn của em đã quá nhiều người thấy, nên giờ đây mỗi lần buồn em lại gói ghém thật kĩ chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ là vì em sợ. Sợ người ta thương hại, người ta trách móc hay đơn giản là một ánh nhìn mà em không biết phải hiểu ra sao. Dần dần em thu mình lại và cứ cười trừ cho xong chuyện.

Vỗn dĩ biết cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ, cũng cười đùa, còn nhiều điều làm em chững lại. Càng lớn, em càng tiếp xúc với nhiều bộn bề, gia đình là tổ ấm nhưng đôi khi cũng làm em nặng lòng. Bạn bè là niềm vui những đôi khi vẫn hờn dỗi. Học hành là tương lai nhưng cũng cần nỗ lực. Tình yêu là hạnh phúc nhưng cũng đâu thiếu khổ đau. Cuộc sống là như thế, nếu em tồn tại thì em phải đối mặt. Thế nhưng em không giỏi giang được như thế.

Em là một đứa con gái yếu đuối, thật sự là vậy. Em yếu đuối theo từng cảm xúc, mọi thứ dù nhỏ nhặt cũng làm lung lay cảm xúc của em. Em có thể cười từ những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cũng có thể khóc từ những thứ vụn vặt. Em chẳng muốn quên đi những ngày tháng xưa cũ, nhất là quãng thời gian con tim lần đầu biết rung động. Nhưng em biết cái gì đã cũ, đã qua đi, xin đừng nhắc lại, kỉ niệm chỉ đẹp khi xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

Những tháng ngày qua đi, mỗi chúng ta ai cũng đã thay đổi, không ít thì nhiều. Mọi thứ không còn vẹn nguyên ở vị trí xưa cũ thì yêu thương ấy cũng chẳng thể nào trở lại như xưa. Anh đã đi rồi, thì hãy đi mãi. Em chẳng thể bước đi cùng anh nhưng cũng không còn chờ anh về nữa. Trái tim em nhận từ anh nhiều điều như vậy là quá đủ rồi. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không anh, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Em sẽ không thể nào giấu hết những nỗi buồn trong tim nhưng sẽ làm cho nó vơi đi. Đến một ngày em không cần chứng tỏ mà bản thân sẽ tự mình mạnh mẽ hơn. Em sẽ học cách chấp nhận mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất em đã học được từ sự ra đi của anh!

Và đến một ngày em sẽ thôi tự hỏi mình: Nỗi buồn này em phải giấu ở đâu?

Page 11

Em không phải là cô gái thông minh nên với em nỗi buồn là bài toán khó. Làm thế nào đây em buồn là em phải khóc. Nhiều lần em không muốn nhưng nước mắt cứ vô thức rơi, không thể nào kiểm soát nổi.

Nỗi buồn của em đã quá nhiều người thấy, nên giờ đây mỗi lần buồn em lại gói ghém thật kĩ chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ là vì em sợ. Sợ người ta thương hại, người ta trách móc hay đơn giản là một ánh nhìn mà em không biết phải hiểu ra sao. Dần dần em thu mình lại và cứ cười trừ cho xong chuyện.

Vỗn dĩ biết cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ, cũng cười đùa, còn nhiều điều làm em chững lại. Càng lớn, em càng tiếp xúc với nhiều bộn bề, gia đình là tổ ấm nhưng đôi khi cũng làm em nặng lòng. Bạn bè là niềm vui những đôi khi vẫn hờn dỗi. Học hành là tương lai nhưng cũng cần nỗ lực. Tình yêu là hạnh phúc nhưng cũng đâu thiếu khổ đau. Cuộc sống là như thế, nếu em tồn tại thì em phải đối mặt. Thế nhưng em không giỏi giang được như thế.

Em là một đứa con gái yếu đuối, thật sự là vậy. Em yếu đuối theo từng cảm xúc, mọi thứ dù nhỏ nhặt cũng làm lung lay cảm xúc của em. Em có thể cười từ những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cũng có thể khóc từ những thứ vụn vặt. Em chẳng muốn quên đi những ngày tháng xưa cũ, nhất là quãng thời gian con tim lần đầu biết rung động. Nhưng em biết cái gì đã cũ, đã qua đi, xin đừng nhắc lại, kỉ niệm chỉ đẹp khi xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

Những tháng ngày qua đi, mỗi chúng ta ai cũng đã thay đổi, không ít thì nhiều. Mọi thứ không còn vẹn nguyên ở vị trí xưa cũ thì yêu thương ấy cũng chẳng thể nào trở lại như xưa. Anh đã đi rồi, thì hãy đi mãi. Em chẳng thể bước đi cùng anh nhưng cũng không còn chờ anh về nữa. Trái tim em nhận từ anh nhiều điều như vậy là quá đủ rồi. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không anh, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Em sẽ không thể nào giấu hết những nỗi buồn trong tim nhưng sẽ làm cho nó vơi đi. Đến một ngày em không cần chứng tỏ mà bản thân sẽ tự mình mạnh mẽ hơn. Em sẽ học cách chấp nhận mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất em đã học được từ sự ra đi của anh!

Và đến một ngày em sẽ thôi tự hỏi mình: Nỗi buồn này em phải giấu ở đâu?

Page 12

Page 13

Em không phải là cô gái thông minh nên với em nỗi buồn là bài toán khó. Làm thế nào đây em buồn là em phải khóc. Nhiều lần em không muốn nhưng nước mắt cứ vô thức rơi, không thể nào kiểm soát nổi.

Nỗi buồn của em đã quá nhiều người thấy, nên giờ đây mỗi lần buồn em lại gói ghém thật kĩ chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ là vì em sợ. Sợ người ta thương hại, người ta trách móc hay đơn giản là một ánh nhìn mà em không biết phải hiểu ra sao. Dần dần em thu mình lại và cứ cười trừ cho xong chuyện.

Vỗn dĩ biết cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ, cũng cười đùa, còn nhiều điều làm em chững lại. Càng lớn, em càng tiếp xúc với nhiều bộn bề, gia đình là tổ ấm nhưng đôi khi cũng làm em nặng lòng. Bạn bè là niềm vui những đôi khi vẫn hờn dỗi. Học hành là tương lai nhưng cũng cần nỗ lực. Tình yêu là hạnh phúc nhưng cũng đâu thiếu khổ đau. Cuộc sống là như thế, nếu em tồn tại thì em phải đối mặt. Thế nhưng em không giỏi giang được như thế.

Em là một đứa con gái yếu đuối, thật sự là vậy. Em yếu đuối theo từng cảm xúc, mọi thứ dù nhỏ nhặt cũng làm lung lay cảm xúc của em. Em có thể cười từ những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cũng có thể khóc từ những thứ vụn vặt. Em chẳng muốn quên đi những ngày tháng xưa cũ, nhất là quãng thời gian con tim lần đầu biết rung động. Nhưng em biết cái gì đã cũ, đã qua đi, xin đừng nhắc lại, kỉ niệm chỉ đẹp khi xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

Những tháng ngày qua đi, mỗi chúng ta ai cũng đã thay đổi, không ít thì nhiều. Mọi thứ không còn vẹn nguyên ở vị trí xưa cũ thì yêu thương ấy cũng chẳng thể nào trở lại như xưa. Anh đã đi rồi, thì hãy đi mãi. Em chẳng thể bước đi cùng anh nhưng cũng không còn chờ anh về nữa. Trái tim em nhận từ anh nhiều điều như vậy là quá đủ rồi. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không anh, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Em sẽ không thể nào giấu hết những nỗi buồn trong tim nhưng sẽ làm cho nó vơi đi. Đến một ngày em không cần chứng tỏ mà bản thân sẽ tự mình mạnh mẽ hơn. Em sẽ học cách chấp nhận mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất em đã học được từ sự ra đi của anh!

Và đến một ngày em sẽ thôi tự hỏi mình: Nỗi buồn này em phải giấu ở đâu?

Page 14

Page 15

Em không phải là cô gái thông minh nên với em nỗi buồn là bài toán khó. Làm thế nào đây em buồn là em phải khóc. Nhiều lần em không muốn nhưng nước mắt cứ vô thức rơi, không thể nào kiểm soát nổi.

Nỗi buồn của em đã quá nhiều người thấy, nên giờ đây mỗi lần buồn em lại gói ghém thật kĩ chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ là vì em sợ. Sợ người ta thương hại, người ta trách móc hay đơn giản là một ánh nhìn mà em không biết phải hiểu ra sao. Dần dần em thu mình lại và cứ cười trừ cho xong chuyện.

Vỗn dĩ biết cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ, cũng cười đùa, còn nhiều điều làm em chững lại. Càng lớn, em càng tiếp xúc với nhiều bộn bề, gia đình là tổ ấm nhưng đôi khi cũng làm em nặng lòng. Bạn bè là niềm vui những đôi khi vẫn hờn dỗi. Học hành là tương lai nhưng cũng cần nỗ lực. Tình yêu là hạnh phúc nhưng cũng đâu thiếu khổ đau. Cuộc sống là như thế, nếu em tồn tại thì em phải đối mặt. Thế nhưng em không giỏi giang được như thế.

Em là một đứa con gái yếu đuối, thật sự là vậy. Em yếu đuối theo từng cảm xúc, mọi thứ dù nhỏ nhặt cũng làm lung lay cảm xúc của em. Em có thể cười từ những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cũng có thể khóc từ những thứ vụn vặt. Em chẳng muốn quên đi những ngày tháng xưa cũ, nhất là quãng thời gian con tim lần đầu biết rung động. Nhưng em biết cái gì đã cũ, đã qua đi, xin đừng nhắc lại, kỉ niệm chỉ đẹp khi xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

Những tháng ngày qua đi, mỗi chúng ta ai cũng đã thay đổi, không ít thì nhiều. Mọi thứ không còn vẹn nguyên ở vị trí xưa cũ thì yêu thương ấy cũng chẳng thể nào trở lại như xưa. Anh đã đi rồi, thì hãy đi mãi. Em chẳng thể bước đi cùng anh nhưng cũng không còn chờ anh về nữa. Trái tim em nhận từ anh nhiều điều như vậy là quá đủ rồi. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không anh, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Em sẽ không thể nào giấu hết những nỗi buồn trong tim nhưng sẽ làm cho nó vơi đi. Đến một ngày em không cần chứng tỏ mà bản thân sẽ tự mình mạnh mẽ hơn. Em sẽ học cách chấp nhận mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất em đã học được từ sự ra đi của anh!

Và đến một ngày em sẽ thôi tự hỏi mình: Nỗi buồn này em phải giấu ở đâu?

Page 16

Em không phải là cô gái thông minh nên với em nỗi buồn là bài toán khó. Làm thế nào đây em buồn là em phải khóc. Nhiều lần em không muốn nhưng nước mắt cứ vô thức rơi, không thể nào kiểm soát nổi.

Nỗi buồn của em đã quá nhiều người thấy, nên giờ đây mỗi lần buồn em lại gói ghém thật kĩ chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ là vì em sợ. Sợ người ta thương hại, người ta trách móc hay đơn giản là một ánh nhìn mà em không biết phải hiểu ra sao. Dần dần em thu mình lại và cứ cười trừ cho xong chuyện.

Vỗn dĩ biết cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ, cũng cười đùa, còn nhiều điều làm em chững lại. Càng lớn, em càng tiếp xúc với nhiều bộn bề, gia đình là tổ ấm nhưng đôi khi cũng làm em nặng lòng. Bạn bè là niềm vui những đôi khi vẫn hờn dỗi. Học hành là tương lai nhưng cũng cần nỗ lực. Tình yêu là hạnh phúc nhưng cũng đâu thiếu khổ đau. Cuộc sống là như thế, nếu em tồn tại thì em phải đối mặt. Thế nhưng em không giỏi giang được như thế.

Em là một đứa con gái yếu đuối, thật sự là vậy. Em yếu đuối theo từng cảm xúc, mọi thứ dù nhỏ nhặt cũng làm lung lay cảm xúc của em. Em có thể cười từ những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cũng có thể khóc từ những thứ vụn vặt. Em chẳng muốn quên đi những ngày tháng xưa cũ, nhất là quãng thời gian con tim lần đầu biết rung động. Nhưng em biết cái gì đã cũ, đã qua đi, xin đừng nhắc lại, kỉ niệm chỉ đẹp khi xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

Những tháng ngày qua đi, mỗi chúng ta ai cũng đã thay đổi, không ít thì nhiều. Mọi thứ không còn vẹn nguyên ở vị trí xưa cũ thì yêu thương ấy cũng chẳng thể nào trở lại như xưa. Anh đã đi rồi, thì hãy đi mãi. Em chẳng thể bước đi cùng anh nhưng cũng không còn chờ anh về nữa. Trái tim em nhận từ anh nhiều điều như vậy là quá đủ rồi. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không anh, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Em sẽ không thể nào giấu hết những nỗi buồn trong tim nhưng sẽ làm cho nó vơi đi. Đến một ngày em không cần chứng tỏ mà bản thân sẽ tự mình mạnh mẽ hơn. Em sẽ học cách chấp nhận mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất em đã học được từ sự ra đi của anh!

Và đến một ngày em sẽ thôi tự hỏi mình: Nỗi buồn này em phải giấu ở đâu?

Page 17

Em không phải là cô gái thông minh nên với em nỗi buồn là bài toán khó. Làm thế nào đây em buồn là em phải khóc. Nhiều lần em không muốn nhưng nước mắt cứ vô thức rơi, không thể nào kiểm soát nổi.

Nỗi buồn của em đã quá nhiều người thấy, nên giờ đây mỗi lần buồn em lại gói ghém thật kĩ chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ là vì em sợ. Sợ người ta thương hại, người ta trách móc hay đơn giản là một ánh nhìn mà em không biết phải hiểu ra sao. Dần dần em thu mình lại và cứ cười trừ cho xong chuyện.

Vỗn dĩ biết cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ, cũng cười đùa, còn nhiều điều làm em chững lại. Càng lớn, em càng tiếp xúc với nhiều bộn bề, gia đình là tổ ấm nhưng đôi khi cũng làm em nặng lòng. Bạn bè là niềm vui những đôi khi vẫn hờn dỗi. Học hành là tương lai nhưng cũng cần nỗ lực. Tình yêu là hạnh phúc nhưng cũng đâu thiếu khổ đau. Cuộc sống là như thế, nếu em tồn tại thì em phải đối mặt. Thế nhưng em không giỏi giang được như thế.

Em là một đứa con gái yếu đuối, thật sự là vậy. Em yếu đuối theo từng cảm xúc, mọi thứ dù nhỏ nhặt cũng làm lung lay cảm xúc của em. Em có thể cười từ những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cũng có thể khóc từ những thứ vụn vặt. Em chẳng muốn quên đi những ngày tháng xưa cũ, nhất là quãng thời gian con tim lần đầu biết rung động. Nhưng em biết cái gì đã cũ, đã qua đi, xin đừng nhắc lại, kỉ niệm chỉ đẹp khi xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

Những tháng ngày qua đi, mỗi chúng ta ai cũng đã thay đổi, không ít thì nhiều. Mọi thứ không còn vẹn nguyên ở vị trí xưa cũ thì yêu thương ấy cũng chẳng thể nào trở lại như xưa. Anh đã đi rồi, thì hãy đi mãi. Em chẳng thể bước đi cùng anh nhưng cũng không còn chờ anh về nữa. Trái tim em nhận từ anh nhiều điều như vậy là quá đủ rồi. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không anh, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Em sẽ không thể nào giấu hết những nỗi buồn trong tim nhưng sẽ làm cho nó vơi đi. Đến một ngày em không cần chứng tỏ mà bản thân sẽ tự mình mạnh mẽ hơn. Em sẽ học cách chấp nhận mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất em đã học được từ sự ra đi của anh!

Và đến một ngày em sẽ thôi tự hỏi mình: Nỗi buồn này em phải giấu ở đâu?

Page 18

Em không phải là cô gái thông minh nên với em nỗi buồn là bài toán khó. Làm thế nào đây em buồn là em phải khóc. Nhiều lần em không muốn nhưng nước mắt cứ vô thức rơi, không thể nào kiểm soát nổi.

Nỗi buồn của em đã quá nhiều người thấy, nên giờ đây mỗi lần buồn em lại gói ghém thật kĩ chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ là vì em sợ. Sợ người ta thương hại, người ta trách móc hay đơn giản là một ánh nhìn mà em không biết phải hiểu ra sao. Dần dần em thu mình lại và cứ cười trừ cho xong chuyện.

Vỗn dĩ biết cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ, cũng cười đùa, còn nhiều điều làm em chững lại. Càng lớn, em càng tiếp xúc với nhiều bộn bề, gia đình là tổ ấm nhưng đôi khi cũng làm em nặng lòng. Bạn bè là niềm vui những đôi khi vẫn hờn dỗi. Học hành là tương lai nhưng cũng cần nỗ lực. Tình yêu là hạnh phúc nhưng cũng đâu thiếu khổ đau. Cuộc sống là như thế, nếu em tồn tại thì em phải đối mặt. Thế nhưng em không giỏi giang được như thế.

Em là một đứa con gái yếu đuối, thật sự là vậy. Em yếu đuối theo từng cảm xúc, mọi thứ dù nhỏ nhặt cũng làm lung lay cảm xúc của em. Em có thể cười từ những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cũng có thể khóc từ những thứ vụn vặt. Em chẳng muốn quên đi những ngày tháng xưa cũ, nhất là quãng thời gian con tim lần đầu biết rung động. Nhưng em biết cái gì đã cũ, đã qua đi, xin đừng nhắc lại, kỉ niệm chỉ đẹp khi xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

Những tháng ngày qua đi, mỗi chúng ta ai cũng đã thay đổi, không ít thì nhiều. Mọi thứ không còn vẹn nguyên ở vị trí xưa cũ thì yêu thương ấy cũng chẳng thể nào trở lại như xưa. Anh đã đi rồi, thì hãy đi mãi. Em chẳng thể bước đi cùng anh nhưng cũng không còn chờ anh về nữa. Trái tim em nhận từ anh nhiều điều như vậy là quá đủ rồi. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không anh, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Em sẽ không thể nào giấu hết những nỗi buồn trong tim nhưng sẽ làm cho nó vơi đi. Đến một ngày em không cần chứng tỏ mà bản thân sẽ tự mình mạnh mẽ hơn. Em sẽ học cách chấp nhận mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất em đã học được từ sự ra đi của anh!

Và đến một ngày em sẽ thôi tự hỏi mình: Nỗi buồn này em phải giấu ở đâu?

Page 19

Em không phải là cô gái thông minh nên với em nỗi buồn là bài toán khó. Làm thế nào đây em buồn là em phải khóc. Nhiều lần em không muốn nhưng nước mắt cứ vô thức rơi, không thể nào kiểm soát nổi.

Nỗi buồn của em đã quá nhiều người thấy, nên giờ đây mỗi lần buồn em lại gói ghém thật kĩ chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ là vì em sợ. Sợ người ta thương hại, người ta trách móc hay đơn giản là một ánh nhìn mà em không biết phải hiểu ra sao. Dần dần em thu mình lại và cứ cười trừ cho xong chuyện.

Vỗn dĩ biết cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ, cũng cười đùa, còn nhiều điều làm em chững lại. Càng lớn, em càng tiếp xúc với nhiều bộn bề, gia đình là tổ ấm nhưng đôi khi cũng làm em nặng lòng. Bạn bè là niềm vui những đôi khi vẫn hờn dỗi. Học hành là tương lai nhưng cũng cần nỗ lực. Tình yêu là hạnh phúc nhưng cũng đâu thiếu khổ đau. Cuộc sống là như thế, nếu em tồn tại thì em phải đối mặt. Thế nhưng em không giỏi giang được như thế.

Em là một đứa con gái yếu đuối, thật sự là vậy. Em yếu đuối theo từng cảm xúc, mọi thứ dù nhỏ nhặt cũng làm lung lay cảm xúc của em. Em có thể cười từ những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cũng có thể khóc từ những thứ vụn vặt. Em chẳng muốn quên đi những ngày tháng xưa cũ, nhất là quãng thời gian con tim lần đầu biết rung động. Nhưng em biết cái gì đã cũ, đã qua đi, xin đừng nhắc lại, kỉ niệm chỉ đẹp khi xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

Những tháng ngày qua đi, mỗi chúng ta ai cũng đã thay đổi, không ít thì nhiều. Mọi thứ không còn vẹn nguyên ở vị trí xưa cũ thì yêu thương ấy cũng chẳng thể nào trở lại như xưa. Anh đã đi rồi, thì hãy đi mãi. Em chẳng thể bước đi cùng anh nhưng cũng không còn chờ anh về nữa. Trái tim em nhận từ anh nhiều điều như vậy là quá đủ rồi. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không anh, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Em sẽ không thể nào giấu hết những nỗi buồn trong tim nhưng sẽ làm cho nó vơi đi. Đến một ngày em không cần chứng tỏ mà bản thân sẽ tự mình mạnh mẽ hơn. Em sẽ học cách chấp nhận mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất em đã học được từ sự ra đi của anh!

Và đến một ngày em sẽ thôi tự hỏi mình: Nỗi buồn này em phải giấu ở đâu?

Page 20

Em không phải là cô gái thông minh nên với em nỗi buồn là bài toán khó. Làm thế nào đây em buồn là em phải khóc. Nhiều lần em không muốn nhưng nước mắt cứ vô thức rơi, không thể nào kiểm soát nổi.

Nỗi buồn của em đã quá nhiều người thấy, nên giờ đây mỗi lần buồn em lại gói ghém thật kĩ chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ là vì em sợ. Sợ người ta thương hại, người ta trách móc hay đơn giản là một ánh nhìn mà em không biết phải hiểu ra sao. Dần dần em thu mình lại và cứ cười trừ cho xong chuyện.

Vỗn dĩ biết cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ, cũng cười đùa, còn nhiều điều làm em chững lại. Càng lớn, em càng tiếp xúc với nhiều bộn bề, gia đình là tổ ấm nhưng đôi khi cũng làm em nặng lòng. Bạn bè là niềm vui những đôi khi vẫn hờn dỗi. Học hành là tương lai nhưng cũng cần nỗ lực. Tình yêu là hạnh phúc nhưng cũng đâu thiếu khổ đau. Cuộc sống là như thế, nếu em tồn tại thì em phải đối mặt. Thế nhưng em không giỏi giang được như thế.

Em là một đứa con gái yếu đuối, thật sự là vậy. Em yếu đuối theo từng cảm xúc, mọi thứ dù nhỏ nhặt cũng làm lung lay cảm xúc của em. Em có thể cười từ những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cũng có thể khóc từ những thứ vụn vặt. Em chẳng muốn quên đi những ngày tháng xưa cũ, nhất là quãng thời gian con tim lần đầu biết rung động. Nhưng em biết cái gì đã cũ, đã qua đi, xin đừng nhắc lại, kỉ niệm chỉ đẹp khi xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

Những tháng ngày qua đi, mỗi chúng ta ai cũng đã thay đổi, không ít thì nhiều. Mọi thứ không còn vẹn nguyên ở vị trí xưa cũ thì yêu thương ấy cũng chẳng thể nào trở lại như xưa. Anh đã đi rồi, thì hãy đi mãi. Em chẳng thể bước đi cùng anh nhưng cũng không còn chờ anh về nữa. Trái tim em nhận từ anh nhiều điều như vậy là quá đủ rồi. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không anh, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Em sẽ không thể nào giấu hết những nỗi buồn trong tim nhưng sẽ làm cho nó vơi đi. Đến một ngày em không cần chứng tỏ mà bản thân sẽ tự mình mạnh mẽ hơn. Em sẽ học cách chấp nhận mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất em đã học được từ sự ra đi của anh!

Và đến một ngày em sẽ thôi tự hỏi mình: Nỗi buồn này em phải giấu ở đâu?

Page 21

Em không phải là cô gái thông minh nên với em nỗi buồn là bài toán khó. Làm thế nào đây em buồn là em phải khóc. Nhiều lần em không muốn nhưng nước mắt cứ vô thức rơi, không thể nào kiểm soát nổi.

Nỗi buồn của em đã quá nhiều người thấy, nên giờ đây mỗi lần buồn em lại gói ghém thật kĩ chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ là vì em sợ. Sợ người ta thương hại, người ta trách móc hay đơn giản là một ánh nhìn mà em không biết phải hiểu ra sao. Dần dần em thu mình lại và cứ cười trừ cho xong chuyện.

Vỗn dĩ biết cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ, cũng cười đùa, còn nhiều điều làm em chững lại. Càng lớn, em càng tiếp xúc với nhiều bộn bề, gia đình là tổ ấm nhưng đôi khi cũng làm em nặng lòng. Bạn bè là niềm vui những đôi khi vẫn hờn dỗi. Học hành là tương lai nhưng cũng cần nỗ lực. Tình yêu là hạnh phúc nhưng cũng đâu thiếu khổ đau. Cuộc sống là như thế, nếu em tồn tại thì em phải đối mặt. Thế nhưng em không giỏi giang được như thế.

Em là một đứa con gái yếu đuối, thật sự là vậy. Em yếu đuối theo từng cảm xúc, mọi thứ dù nhỏ nhặt cũng làm lung lay cảm xúc của em. Em có thể cười từ những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cũng có thể khóc từ những thứ vụn vặt. Em chẳng muốn quên đi những ngày tháng xưa cũ, nhất là quãng thời gian con tim lần đầu biết rung động. Nhưng em biết cái gì đã cũ, đã qua đi, xin đừng nhắc lại, kỉ niệm chỉ đẹp khi xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

Những tháng ngày qua đi, mỗi chúng ta ai cũng đã thay đổi, không ít thì nhiều. Mọi thứ không còn vẹn nguyên ở vị trí xưa cũ thì yêu thương ấy cũng chẳng thể nào trở lại như xưa. Anh đã đi rồi, thì hãy đi mãi. Em chẳng thể bước đi cùng anh nhưng cũng không còn chờ anh về nữa. Trái tim em nhận từ anh nhiều điều như vậy là quá đủ rồi. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không anh, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Em sẽ không thể nào giấu hết những nỗi buồn trong tim nhưng sẽ làm cho nó vơi đi. Đến một ngày em không cần chứng tỏ mà bản thân sẽ tự mình mạnh mẽ hơn. Em sẽ học cách chấp nhận mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất em đã học được từ sự ra đi của anh!

Và đến một ngày em sẽ thôi tự hỏi mình: Nỗi buồn này em phải giấu ở đâu?

Page 22

Page 23

Em không phải là cô gái thông minh nên với em nỗi buồn là bài toán khó. Làm thế nào đây em buồn là em phải khóc. Nhiều lần em không muốn nhưng nước mắt cứ vô thức rơi, không thể nào kiểm soát nổi.

Nỗi buồn của em đã quá nhiều người thấy, nên giờ đây mỗi lần buồn em lại gói ghém thật kĩ chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ là vì em sợ. Sợ người ta thương hại, người ta trách móc hay đơn giản là một ánh nhìn mà em không biết phải hiểu ra sao. Dần dần em thu mình lại và cứ cười trừ cho xong chuyện.

Vỗn dĩ biết cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ, cũng cười đùa, còn nhiều điều làm em chững lại. Càng lớn, em càng tiếp xúc với nhiều bộn bề, gia đình là tổ ấm nhưng đôi khi cũng làm em nặng lòng. Bạn bè là niềm vui những đôi khi vẫn hờn dỗi. Học hành là tương lai nhưng cũng cần nỗ lực. Tình yêu là hạnh phúc nhưng cũng đâu thiếu khổ đau. Cuộc sống là như thế, nếu em tồn tại thì em phải đối mặt. Thế nhưng em không giỏi giang được như thế.

Em là một đứa con gái yếu đuối, thật sự là vậy. Em yếu đuối theo từng cảm xúc, mọi thứ dù nhỏ nhặt cũng làm lung lay cảm xúc của em. Em có thể cười từ những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cũng có thể khóc từ những thứ vụn vặt. Em chẳng muốn quên đi những ngày tháng xưa cũ, nhất là quãng thời gian con tim lần đầu biết rung động. Nhưng em biết cái gì đã cũ, đã qua đi, xin đừng nhắc lại, kỉ niệm chỉ đẹp khi xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

Những tháng ngày qua đi, mỗi chúng ta ai cũng đã thay đổi, không ít thì nhiều. Mọi thứ không còn vẹn nguyên ở vị trí xưa cũ thì yêu thương ấy cũng chẳng thể nào trở lại như xưa. Anh đã đi rồi, thì hãy đi mãi. Em chẳng thể bước đi cùng anh nhưng cũng không còn chờ anh về nữa. Trái tim em nhận từ anh nhiều điều như vậy là quá đủ rồi. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không anh, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Em sẽ không thể nào giấu hết những nỗi buồn trong tim nhưng sẽ làm cho nó vơi đi. Đến một ngày em không cần chứng tỏ mà bản thân sẽ tự mình mạnh mẽ hơn. Em sẽ học cách chấp nhận mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất em đã học được từ sự ra đi của anh!

Và đến một ngày em sẽ thôi tự hỏi mình: Nỗi buồn này em phải giấu ở đâu?

Page 24

Em không phải là cô gái thông minh nên với em nỗi buồn là bài toán khó. Làm thế nào đây em buồn là em phải khóc. Nhiều lần em không muốn nhưng nước mắt cứ vô thức rơi, không thể nào kiểm soát nổi.

Nỗi buồn của em đã quá nhiều người thấy, nên giờ đây mỗi lần buồn em lại gói ghém thật kĩ chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ là vì em sợ. Sợ người ta thương hại, người ta trách móc hay đơn giản là một ánh nhìn mà em không biết phải hiểu ra sao. Dần dần em thu mình lại và cứ cười trừ cho xong chuyện.

Vỗn dĩ biết cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ, cũng cười đùa, còn nhiều điều làm em chững lại. Càng lớn, em càng tiếp xúc với nhiều bộn bề, gia đình là tổ ấm nhưng đôi khi cũng làm em nặng lòng. Bạn bè là niềm vui những đôi khi vẫn hờn dỗi. Học hành là tương lai nhưng cũng cần nỗ lực. Tình yêu là hạnh phúc nhưng cũng đâu thiếu khổ đau. Cuộc sống là như thế, nếu em tồn tại thì em phải đối mặt. Thế nhưng em không giỏi giang được như thế.

Em là một đứa con gái yếu đuối, thật sự là vậy. Em yếu đuối theo từng cảm xúc, mọi thứ dù nhỏ nhặt cũng làm lung lay cảm xúc của em. Em có thể cười từ những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cũng có thể khóc từ những thứ vụn vặt. Em chẳng muốn quên đi những ngày tháng xưa cũ, nhất là quãng thời gian con tim lần đầu biết rung động. Nhưng em biết cái gì đã cũ, đã qua đi, xin đừng nhắc lại, kỉ niệm chỉ đẹp khi xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

Những tháng ngày qua đi, mỗi chúng ta ai cũng đã thay đổi, không ít thì nhiều. Mọi thứ không còn vẹn nguyên ở vị trí xưa cũ thì yêu thương ấy cũng chẳng thể nào trở lại như xưa. Anh đã đi rồi, thì hãy đi mãi. Em chẳng thể bước đi cùng anh nhưng cũng không còn chờ anh về nữa. Trái tim em nhận từ anh nhiều điều như vậy là quá đủ rồi. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không anh, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Em sẽ không thể nào giấu hết những nỗi buồn trong tim nhưng sẽ làm cho nó vơi đi. Đến một ngày em không cần chứng tỏ mà bản thân sẽ tự mình mạnh mẽ hơn. Em sẽ học cách chấp nhận mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất em đã học được từ sự ra đi của anh!

Và đến một ngày em sẽ thôi tự hỏi mình: Nỗi buồn này em phải giấu ở đâu?

Page 25

Em không phải là cô gái thông minh nên với em nỗi buồn là bài toán khó. Làm thế nào đây em buồn là em phải khóc. Nhiều lần em không muốn nhưng nước mắt cứ vô thức rơi, không thể nào kiểm soát nổi.

Nỗi buồn của em đã quá nhiều người thấy, nên giờ đây mỗi lần buồn em lại gói ghém thật kĩ chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ là vì em sợ. Sợ người ta thương hại, người ta trách móc hay đơn giản là một ánh nhìn mà em không biết phải hiểu ra sao. Dần dần em thu mình lại và cứ cười trừ cho xong chuyện.

Vỗn dĩ biết cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ, cũng cười đùa, còn nhiều điều làm em chững lại. Càng lớn, em càng tiếp xúc với nhiều bộn bề, gia đình là tổ ấm nhưng đôi khi cũng làm em nặng lòng. Bạn bè là niềm vui những đôi khi vẫn hờn dỗi. Học hành là tương lai nhưng cũng cần nỗ lực. Tình yêu là hạnh phúc nhưng cũng đâu thiếu khổ đau. Cuộc sống là như thế, nếu em tồn tại thì em phải đối mặt. Thế nhưng em không giỏi giang được như thế.

Em là một đứa con gái yếu đuối, thật sự là vậy. Em yếu đuối theo từng cảm xúc, mọi thứ dù nhỏ nhặt cũng làm lung lay cảm xúc của em. Em có thể cười từ những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cũng có thể khóc từ những thứ vụn vặt. Em chẳng muốn quên đi những ngày tháng xưa cũ, nhất là quãng thời gian con tim lần đầu biết rung động. Nhưng em biết cái gì đã cũ, đã qua đi, xin đừng nhắc lại, kỉ niệm chỉ đẹp khi xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

Những tháng ngày qua đi, mỗi chúng ta ai cũng đã thay đổi, không ít thì nhiều. Mọi thứ không còn vẹn nguyên ở vị trí xưa cũ thì yêu thương ấy cũng chẳng thể nào trở lại như xưa. Anh đã đi rồi, thì hãy đi mãi. Em chẳng thể bước đi cùng anh nhưng cũng không còn chờ anh về nữa. Trái tim em nhận từ anh nhiều điều như vậy là quá đủ rồi. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không anh, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Em sẽ không thể nào giấu hết những nỗi buồn trong tim nhưng sẽ làm cho nó vơi đi. Đến một ngày em không cần chứng tỏ mà bản thân sẽ tự mình mạnh mẽ hơn. Em sẽ học cách chấp nhận mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất em đã học được từ sự ra đi của anh!

Và đến một ngày em sẽ thôi tự hỏi mình: Nỗi buồn này em phải giấu ở đâu?

Page 26

Em không phải là cô gái thông minh nên với em nỗi buồn là bài toán khó. Làm thế nào đây em buồn là em phải khóc. Nhiều lần em không muốn nhưng nước mắt cứ vô thức rơi, không thể nào kiểm soát nổi.

Nỗi buồn của em đã quá nhiều người thấy, nên giờ đây mỗi lần buồn em lại gói ghém thật kĩ chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ là vì em sợ. Sợ người ta thương hại, người ta trách móc hay đơn giản là một ánh nhìn mà em không biết phải hiểu ra sao. Dần dần em thu mình lại và cứ cười trừ cho xong chuyện.

Vỗn dĩ biết cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, đâu phải lúc nào em cũng vui vẻ, cũng cười đùa, còn nhiều điều làm em chững lại. Càng lớn, em càng tiếp xúc với nhiều bộn bề, gia đình là tổ ấm nhưng đôi khi cũng làm em nặng lòng. Bạn bè là niềm vui những đôi khi vẫn hờn dỗi. Học hành là tương lai nhưng cũng cần nỗ lực. Tình yêu là hạnh phúc nhưng cũng đâu thiếu khổ đau. Cuộc sống là như thế, nếu em tồn tại thì em phải đối mặt. Thế nhưng em không giỏi giang được như thế.

Em là một đứa con gái yếu đuối, thật sự là vậy. Em yếu đuối theo từng cảm xúc, mọi thứ dù nhỏ nhặt cũng làm lung lay cảm xúc của em. Em có thể cười từ những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cũng có thể khóc từ những thứ vụn vặt. Em chẳng muốn quên đi những ngày tháng xưa cũ, nhất là quãng thời gian con tim lần đầu biết rung động. Nhưng em biết cái gì đã cũ, đã qua đi, xin đừng nhắc lại, kỉ niệm chỉ đẹp khi xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

Những tháng ngày qua đi, mỗi chúng ta ai cũng đã thay đổi, không ít thì nhiều. Mọi thứ không còn vẹn nguyên ở vị trí xưa cũ thì yêu thương ấy cũng chẳng thể nào trở lại như xưa. Anh đã đi rồi, thì hãy đi mãi. Em chẳng thể bước đi cùng anh nhưng cũng không còn chờ anh về nữa. Trái tim em nhận từ anh nhiều điều như vậy là quá đủ rồi. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không anh, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Em sẽ không thể nào giấu hết những nỗi buồn trong tim nhưng sẽ làm cho nó vơi đi. Đến một ngày em không cần chứng tỏ mà bản thân sẽ tự mình mạnh mẽ hơn. Em sẽ học cách chấp nhận mọi thứ kể cả những điều tồi tệ nhất em đã học được từ sự ra đi của anh!

Và đến một ngày em sẽ thôi tự hỏi mình: Nỗi buồn này em phải giấu ở đâu?

Video liên quan

Chủ Đề