Boss hung mãnh ông xã kết hôn nào tập 1 năm 2024

Yến Thanh Ti cũng chẳng cảm thấy ngại, dùng tay chống mặt, châm chọc: “Ha… Khẩu vị nặng như vậy, ngay cả việc tôi đi tiểu cũng muốn nhìn?”

Nhạc Thính Phong: “…”

Yến Thanh Ti vốn cho là cô sẽ không để ý, nhưng mà, mẹ nó chứ, cô tiểu không được.

Yến Thanh Ti trợn trừng mắt lườm Nhạc Thính Phong, kéo quần lên, lúc đi qua Nhạc Thính Phong, còn đá một phát vào chân anh ta.

Nhạc Thính Phong đau đến mức nhín mày một cái.

Đánh răng rửa mặt thu dọn sạch sẽ xong xuôi, Yến Thanh Ti ra ngoài ăn cháo.

Nhạc Thính Phong từ nhà vệ sinh bước ra, thấy Yến Thanh Ti lấy bánh bao từ trong túi ra, liền nói: “Em ăn cháo là được rồi, bánh bao thì thôi, diễn viên phải biết chú ý đến cơ thể, ăn nhiều coi chừng thành eo bánh mỳ.”

Nếu như không phải vì cô bị đau dạ dày thì ngay cả cháo anh cũng không cho cô ăn.

Cái loại đồ ăn vỉa hè này, lại còn là do người đàn ông khác mua,…

Yến Thanh Ti cười phá lên: “Tôi không ăn, anh ăn sao? Tôi có ăn thành eo bánh mì thì cũng chẳng liên quan gì tới anh?”

Nhạc Thính Phong kén cá chọn canh thế nào Yến Thanh Ti còn không biết? Anh ta căn bản là chướng mắt loại thức ăn vỉa hè này.

“Đương nhiên có liên quan, người tối qua ôm em ngủ là…”

Chữ “tôi” còn chưa nói xong, Yến Thanh Ti đã cầm bánh bao lên ăn.

Nhạc Thính Phong: “…”

Yến Thanh Ti ăn rất ngon miệng, người từng bị bỏ đói qua, đều biết thức ăn quí giá như thế nào, cho nên, cô chưa bao giờ lãng phí đồ ăn.

Nhạc Thính Phong nhíu mày nhìn Yến Thanh Ti vừa húp cháo vừa ăn bánh bao

Anh từng gặp rất nhiều người phụ nữ, bởi vì duy trì vóc dáng, đều ăn rất ít, chỉ sợ mập lên, chỉ có mình Yến Thanh Ti là không như thế.

Nhìn cô ăn uống, Nhạc Thính Phong bỗng nhiên cảm thấy đói, cái bánh bao đó, thực sự ngon đến như vậy sao?

Nhạc Thính Phong: “Dù gì thì cũng là phụ nữ, ăn uống cái kiểu gì thế.”

Yến Thanh Ti hất mặt: “Cửa phía bên đó, anh tự cút đi đi.”

Nhạc Thính Phong là loại người gì?

Càng thuận theo anh ta, anh ta lại thấy chán ghét, chống đối lại anh ta, tuy có lúc sẽ khiến anh tức điên.

Nhưng mà, nếu như nắm chắc điểm này, có thể khiến anh ta không bao giờ hết hứng thú với cô.

Yến Thanh Ti mồi chài Nhạc Thính Phong bằng cách đó, cô muốn anh ta yêu mình, cô muốn để cho anh nếm thử cái cảm giác bị người ta coi thường là như thế nào?

Nhạc Thính Phong bước tới ngồi cạnh Yến Thanh Ti, cứ thế mà dựa sát vào cô.

“Ăn nhiều như vậy mà không sợ béo? Đưa cho anh một cái.”

Tay Nhạc Thính Phong khoác lên vai Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti không nhúc nhích, cười nhạo nói: “Muốn ăn thì tự mình đi mua, cho anh qua đêm ở đây đã tận tình tận nghĩa lắm rồi, còn muốn tôi nuôi anh, nhà anh phá sản rồi sao?”

Nhạc Thính Phong nhếch khóe môi, liếc thấy quả táo đỏ trong hộp cháo: “Cho anh quả táo.”

Yến Thanh Ti vung tay hất Nhạc Thính Phong ra, táo cái đầu.

“Còn không cút.”

“Cút cái gì? Còn chưa cùng em cút xong đâu?”

Yến Thanh Ti nhịn không phát hỏa lên: “Nhạc thái tử, anh nghèo đến mức không thuê nổi phòng mà phải chạy đến cái chỗ tồi tàn này của tôi sao? Lại còn mặc cái áo phông giá ba mươi tệ của tôi, ai cho anh mặc, mặc vừa sao?”

Yến Thanh Ti trừng mắt với Nhạc Thính Phong, mặc áo của cô mà còn chẳng biết xấu hổ nữa.

Yến Thanh Ti cười cười, thật không ngờ cũng có ngày Nhạc Thính Phong mặc một chiếc áo chỉ có giá ba mươi tệ.

Chương 112: Con Mẹ Nó, Anh Ta Lại Ngủ Không Trả Tiền

Mấu chốt, đây là áo của phụ nữ, lại còn là cái mà cô đã mặc qua.

Nhạc Thính Phong ăn phải cái gì hay phát điên sao, mặc lại cái áo cô đã mặc qua.

Nhạc Thính Phong ngả người về phía sau: “Mấy chuyện thuê phòng không phải em rất có kinh nhiệm sao? Cả cái phòng tối hôm đó nữa, khá ổn, anh rất hài lòng.”

Yến Thanh Ti cười ha ha, vén tay áo lên: “Ồ, cuối cùng cũng chịu thừa nhận, tôi còn tưởng anh định làm rùa rụt đầu cả đời, nếu anh đã nhắc tới thì chúng ta cũng phải nói chuyện lại cho đàng hoàng.”

Yến Thanh Ti nghiến răng nghiến lợi, nhấn mạnh hai chữ “đàng hoàng”.

Nhạc Thính Phong nheo mắt, huýt sáo nói: “Anh có phủ nhận đâu?”

Anh ta tuy không thừa nhận, nhưng cũng đâu có phủ nhận?

Yến Thanh Ti không nhịn được, giơ chân đá Nhạc Thính Phong: “Ha ha… nếu như anh thừa nhận rồi, được rồi, tiền phòng cưa đôi, tôi cũng không chiếm của anh được đồng nào, 2630 tệ cho anh 30 tệ đi mua áo mặc, còn 2600 tệ.”

Nhạc Thính Phong chưa kịp mở miệng, Yến Thanh Ti lại nói tiếp: “F**ck, mấy năm không gặp lại keo kiệt đến mức độ này, ngay cả tiền thuê phòng cũng không muốn trả.”

Nhạc Thính Phong nhìn bàn tay trắng nõn của Yến Thanh Ti, đưa tay kéo lấy tay của cô, vuốt vuốt mặt mình: “Ừm, nhưng anh nhớ là, có người nào đó đã nói, đi thuê phòng là do cô ấy mời anh.”

Yến Thanh Ti tức giận rút tay ra, cô đứng bật dậy, gương mặt nhỏ nhắn lạnh xuống.

“Đúng vậy, là mời, nhưng anh đã nói sẽ cho tôi diễn vai nữ chính của Lãnh Hương, bây giờ thì sao? Mẹ nó, anh ngủ với bà đây một đêm, tôi chưa tính sổ với anh, chỉ muốn anh trả một nửa tiền thuê phòng, anh còn không đồng ý?”

Nhạc Thính Phong buông tay Yến Thanh Ti ra, hai tay gối lên đầu, tựa hẳn ra phía sau: “Không có tiền.”

Yến Thanh Ti: “Ha ha… Cút!!!”

Cười gượng hai tiếng, mặt Yến Thanh Ti lạnh lùng, chỉ về phía cửa, còn làm bộ làm tịch, anh không cút tôi thả chó.

Nhạc Thính Phong ôm lấy eo Yến Thanh Ti, đè cô lên giường, ôm lấy cô lăn một vòng: “Muốn anh cút như vậy sao.”

Yến Thanh Ti tức đến nghiến răng nghiến lợi, sao ba năm trước cô không phát hiện, Nhạc Thính phong lại mặt dày đến như thế. Trước mặt người khác thì lạnh lùng cao cao tại thượng, không bao giờ xem trong bất cứ ai, nhìn ai hay làm gi cũng như kiểu đang bố thí.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Yến Thanh Ti cảm thấy anh ta có bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ.

Yến Thanh Ti nghiến răng nghiến lợi.

“Nhạc Thính Phong, anh đừng có mà mất mặt như thế?”

Nhạc Thính Phong dùng miệng cởi từng chiếc cúc trên áo ngủ của Yến Thanh Ti: “Mặt? Là thứ gì vậy?”

Yến Thanh Ti bị Nhạc Thính Phong ép chặt, không thể cử động.

Chiếc áo sắp bị tuột ra, “Nhạc Thính Phong, anh mà dám làm thêm một bước, mẹ nó, tôi sẽ phế anh.”

Nhạc Thính Phong hôn lên xương quai xanh của Yến Thanh Ti: “Gấp cái gì, nữ chính trong Lãnh Hương, vẫn luôn là của em đó thôi?”

Yến Thanh Ti cười lạnh: “Yến Thanh Ti tôi năm nay đã 25 tuổi, chứ không phải là một đứa trẻ ba tuổi, mấy lời của anh ngay cả mấy con tinh trùng còn chẳng tin được nữa là, anh còn định lừa tôi?”

Nhạc Thính phong cười rộ lên, mấy con tinh trùng, câu này chắc chỉ có Yến Thanh Ti mới nói ra được.

“Không tin em gọi cho Mạch Văn Hạo hỏi xem.”

“Bỏ cái móng vuốt của anh ra.”

“Không bỏ.”

Chương 113: Gã Trao Bao Ấy, Chính Là Nhạc Thính Phong

Nhạc Thính Phong thấy Yến Thanh Ti tức giận, tạm thời buông cô ra.

Yến Thanh Ti lật người, cầm lấy điện thoại, gọi cho chị Mạch.

“Chị Mạch, cái phim Lãnh Hương…”

“Aiya, chị đang muốn nói với em, cái phim Lãnh Hương phân vai xong rồi, nữ chính thuộc về em, ôi trời ơi, hồi trước người chế tác phim đó vênh mặt hất hàm với chị nói em có đóng vai phụ cũng chẳng có tư cách, giờ thì tự mình đến tìm chị, cầu xin em đóng vai đó…”

Yến Thanh Ti nghe xong liền cười lạnh, quyền lực, tiền bạc, đúng là đồ tốt.

“Ok, em biết rồi.”

Cô lạnh lùng nhìn Nhạc Thính Phong, trước ngực phanh rộng, tiết lộ cảnh xuân, nhưng trên mặt thì tràn đầy chế giễu châm chọc và gợi cảm, khiến cho Nhạc Thính Phong ngứa ngáy hết cả người.

Loại cảm giác này, ngoài Yến Thanh Ti ra không ai có thể mang lại cho anh.

Người phụ nữ này, thích hay không thích đều không quan trọng, quan trọng là… anh phải có được cô.

Chị Mạch hỏi cô: “Ầy, Thanh Ti, bên đó quay đến đâu rồi, liệu tới tuần sau có xong không?”

Yến Thanh Ti quấn lấy một lọng tóc, giơ tay ngoắc ngoắc Nhạc Thính Phong, “Ừm, có thể…”

Nhạc Thính Phong nắm lấy gót chân mảnh khảnh của Yến Thanh Ti, mạnh mẽ kéo cô lại, nằm đè lên người cô: “Nói xong rồi thì đặt xuống.”

Tới giờ giải quyết công việc rồi.

Chị Mạch ngây ra một chút, lập tức hỏi: “Thanh Ti, sao chị lại nghe thấy có giọng đàn ông nhỉ, f**ck, không phải là đang ở cùng đàn ông đấy chứ?”

Yến Thanh Ti miễn cưỡng nói: “Nửa đêm hôm qua có một gã dê xồm chạy vào phòng em, em thấy hắn cũng đẹp trai, không chơi thì hơi phí.”

Nhạc Thính Phong…

Chị Mạch khóc thét: “Thanh Ti à, nhưng mà….em không được như thế này được..còn đang ở tổ phim mà, em vừa mới bắt đầu, danh tiếng vẫn quan trọng hơn.”

Chị Mạch lải nhải một đống.

Cuối cùng, Yên Thanh Ti chỉ nói một câu: “Ồ, em quên mất nói với chị, cái gã đó là Nhạc Thính Phong.”

Chị Mạch: “…”

……………………

Yến Thanh Ti nhón tay tóm lấy cằm của Nhạc Thính Phong, “Ừm, dê xồm”

Nhạc Thính Phong ngứa răng đến muốn điên, lột quần áo trên người Yến Thanh Ti xuống.

“Không cảm ơn gã dê xồm của em sao?”

Bàn tay của Yến Thanh Ti giống như đang trêu đùa, lướt từ xương quai xanh Nhạc Thính Phong rồi trượt xuống, ngón tay lạnh lẽo, có chút nhồn nhột, sờ đến đâu, chỗ đó dấy lên từng trận run rẩy.

Chỉ nghe thấy, âm thanh của Yến Thanh Ti, lạnh lùng đến lạ thường: “Nữ chính của Lãnh Hương vốn là của tôi, tôi lấy đồ của tôi, dựa vào cái gì mà phải cảm ơn anh?”

Nhạc Thính Phong bá đạo, Yến Thanh Ti cũng chẳng kém cạnh, hai người họ ngang sức ngang tài.

Nhạc Thính Phong thích khống chế tất cả mọi thứ.

Yến Thanh Ti cũng vậy, thứ đã nằm trong tay cô hay thứ cô nhìn trúng, ai cũng đừng nghĩ tới chuyện tranh đoạt với cô.

Nhạc Thính Phong nắm chặt tay Yến Thanh Ti, “Ừ, biết là em sẽ lật mặt luôn được mà.”

Anh đã sớm biết, cô không chỉ ương bướng ngương ngạnh mà còn tính toán rõ ràng, một khi lấy được thứ cô muốn nhất định sẽ qua sông đoạn cầu…

Cô chẳng bao giờ che dấu điều đó nhưng Nhạc Thính Phong anh lại cứ thích điều đó mới chết.

Yến Thanh Ti lười biếng nói: “Đúng thế, là tôi lật kèo đấy thì làm sao, cũng giống như tất cả những gì anh làm cho tôi chì vì một mục đích là lên giường với tôi.”

Đàn ông, hừ, gã nào cũng giống nhau, tiếp cận cô chỉ vi một mục đích — giường của cô.

Nhạc Thính Phong cười rộ lên: “Em nói rất đúng, anh chính là muốn thử xem, vài năm không gặp, công phu của em có tiến bộ chút nào không?”

Chương 114: Đàn Ông Của Tôi Nhiều Lắm, Còn Chưa Đến Lượt Anh Đâu

Yến Thanh Ti nheo mắt, “Ngủ với nhiều đàn ông như vậy đương nhiên là công phu phải cao rồi, thử thì biết ngay thôi mà.”

Nhạc Thính Phong phát hiện, Yến Thanh Ti luôn luôn nói những lời châm chọc kích thích anh, phụ nữ khác thì chỉ hận không thể biến chính mình thành nước tinh khiết, chỉ có cô lúc nào cũng thích biến mình thành hồ ly tinh.

Mới bắt đầu Nhạc Thính Phong còn giận giữ, nhưng mà nghe nhiều rồi, bỗng dưng phát hiện, người phụ nữ này, chấp nhặt với cô chẳng khác nào đang tự mình vả miệng mình, quá mệt mỏi.

Nhưng mà, nghe Yến Thanh Ti tự nói mình thành như vậy, Nhạc Thính Phong có chút khó chịu.

Nhưng mà sự khó chịu này, không giống với sự khó chịu khi hiểu nhầm cô thành loại phụ nữ đó, chỉ là cảm thấy, cô ấy không cần phải làm như thế.

Nhạc Thính Phong lần này lại nói: “Được rồi, vậy để anh thử xem, kĩ thuật của em rốt cuộc là tốt đến đâu, đừng có chỉ mạnh miệng.”

Yên Thanh Ti sửng sốt, đẩy mạnh Nhạc Thính Phong ra: “Hừ, hôm nay không có tâm trạng để hầu hạ anh.”

Nhạc Thính Phong lại kéo cô lại: “Này cũng không phải do em quyết định.”

Yến Thanh Ti cười lạnh: “Cũng đúng, tôi có đồng ý hay không, cũng chẳng có gì khác biệt, giống như cho dù tôi không đồng ý cho anh vào phòng, anh vẫn mò vào đấy thôi?”

Yến Thanh Ti dơ tay lột cái áo trên người Nhạc Thính Phong: “Lại còn mặc đồ của tôi nữa, Nhạc Tổng mặc quần áo của phụ nữ, không sợ bị người ta nhìn thấy sao?”

“Sợ cái gì? Không phải là em nhìn sao?”

Tay Nhạc Thính Phong, cởi áo ngủ của Yến Thanh Ti, đã nhịn cả đêm rồi, cũng nên ăn thôi.

Yến Thanh Ti không dãy dụa, lạnh nhạt nói: “Hôm nay họ hàng đến thăm, nếu như anh thích tắm trong máu, thì xin mời.”

Nhạc Thính Phong:… F**ck

Hắn nghiến răng: “Khẩu vị của tôi rất nặng, em không biết sao?”

Nhạc Thính Phong lột áo ngủ của Yến Thanh Ti xuống, anh muốn xem xem, là thật hay là giả.

Kết quả….

“Chị Thanh Ti, đạo diễn gọi chị qua bàn bạc cảnh quay.”

Bên ngoài, Tiểu Từ banh họng gào lên, giống như sợ Yến Thanh Ti ở bên trong không nghe rõ, nhưng cũng khiến cho những người trọ ở đấy đều nghe thấy.

Gương mặt của Nhạc Thính Phong đen xì.

Đây là lần thứ hai, lần thứ hai, chuyện tốt của anh bị cái tên nhóc khốn kiếp đang đứng ở ngoài cửa phá hỏng.

Yến Thanh Ti cười rộ lên, nhìn thấy gương mặt bất mãn của Nhạc Thính Phong, tâm trạng của cô bỗng tốt hẳn lên.

Yến Thanh Ti đẩy Nhạch Thính Phong ra: “Xem ra, khẩu vị nặng như thế không dễ ăn.”

Yến Thanh Ti lấy quần áo từ trong vali ra, cũng không tránh đi mà thay ngay trước mặt Nhạc Thính Phong.

Dường như cố ý lên mặt với anh ta, có thể bản lĩnh thì anh làm đi, làm đi!”

Nhạc Thính Phong nghiến răng: “Bàn bạc cảnh quay? Còn cần đến phòng của đạo diễn?”

Yến Thanh Ti cởi quần áo ngủ ra, chậm chạp mặc cái váy vào: “Đúng vậy, nếu không, anh có thể đi theo? Tôi thì không sao còn khiến cho mọi người biết tôi bò lên Nhạc thái tử, mà khách khí với tôi hơn. “

Nhạc Thính Phong nhíu mày, đứng dậy: “Được rồi, đi thôi.”

………….

Cuối cùng, Nhạc Thính Phong đương nhiên là không đi cùng rồi!

Anh ta nhận một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy thì ấn cô vào tường mà hôn ngấu nghiến lấy cô.

Nụ hôn bá đạo của Nhạc Thính Phong khiến cho Yến Thanh Ti không chống cự lại được, tay của anh, nắm chặt cơ thể cô, khiến cô không thể động đậy.

Sau khi hôn xong, nói: “Tôi có việc, phải đi, buổi tối sẽ quay lại!”

Yến Thanh Ti chà xát môi: “Mặt mũi của anh lớn đến thế nào mà bắt tôi phải đợi anh? Đoàn phim nhiều đàn ông như vậy, còn chưa đến lượt anh đâu.”

Chương 115: Cướp Người Đàn Ông Của Bổn Cung, Đi Chết Đi!

Nhạc Thính Phong “xì:” một tiếng: “Không nói mấy lời khiến anh tức giận, em sẽ chết sao?”

“Không chết, nhưng trong lòng sẽ không thoải mái.”

“Được, em cứ thoải mái trước đi, đợi tôi quay lại sẽ xử lí em.”

Yến Thanh Ti cười lạnh: “Được thôi, không đến anh chính là cháu tôi.”

Nhạc Thính Phong cắn Yến Thanh Ti: “Không tới, anh gọi em là bà nội.”

Nói xong, liền đi mất.

Yến Thanh Ti nhìn Nhạc Thính Phong cầm điện thoại vội vội vàng vàng rời đi, cười lạnh lùng.

Cô là nghệ sĩ mới ra mắt, nếu lộ ra tin cô bò lên thái tử Lạc Thành – Nhạc Thính Phong, còn không nổi tiếng được à, nhưng mà Nhạc Thính Phong…. làm sao có thể khiến tin tức bất lợi cho anh ta lộ ra ngoài được, điều này sẽ làm ảnh hưởng tới danh dự của Nhạc thị.

Đàn ông, xưa nay đều trước mặt thì một kiểu, quay lưng đi thì lại là một kiểu khác.

Thế nên vĩnh viễn không được tin vào miệng lưỡi đàn ông.

………………………….

Yến Thanh Ti điều chỉnh lại tâm trạng đi gặp đạo diễn Phùng.

Ông ta giảng kịch bản phim cho cô, ý tứ là, muốn thêm cho cô vài cảnh quay, bởi vì ông ta không hài lòng với diễn xuất của Hứa Thiến Hi, nhưng lại coi trọng sự chuyên nghiệp cũng như kĩ năng diễn xuất của Yến Thanh Ti, dù tính khí cô diễn viên này không tốt nhưng cũng còn xem như thẳng thắn, là một mầm non tốt, có ý muốn nâng đỡ cô.

Đạo diễn người ta đã nói như vậy, Yến Thanh Ti đương nhiên là thuận nước đẩy thuyền rồi, thế nên cô có nhiều đất diễn hơn.

Phân cảnh buổi chiều, là cảnh nhân vật của Hứa Thiến Hi biết nhân vật của Yến Thanh Ti làm hại cô ta bị xảy thai mà tìm đến làm ầm lên, tình tiết vô cùng đơn giản.

Hứa Thiến Hi nhanh chóng nhập vai vào nhân vật, người mẹ bị mất đứa con mà điên cuồng oán hận kẻ thù, cô ta biểu hiện rất tốt, bởi vì trong lòng cô ta vốn căm hận Yến Thanh Ti đến tận xương tủy.

Cung nữ xông ra ngăn Hứa Thiến Hi lại, vặn hai cánh tay của cô ta ép ra sau lưng, Yến Thanh Ti mặc một bộ cổ trang đỏ thắm, khóe môi như cười như không, bước đi ưu nhã, châm cài trên tóc rung rinh theo bước chân, tiến đến trước mặt Hứa Thiến Hi.

Yến Thanh Ti nhướn người dơ tay giáng một bạt tai xuống mặt Hứa Thiến Hi, cười đến đắc ý, xấu xa khiến người ta nghiến răng, nói: “Là bổn cung đã hạ thủ đấy, ngươi có thể làm gì? Hoàng thượng là của bổn cung, muốn cướp nam nhân của bổn cung, đi chết đi!”

Hứa Thiến Hi vùng vẫy!

Âm thanh giòn tan vang lên, Yến Thanh Ti lại giánh xuống một bạt tai nữa.

Sau đó đạo diễn hô: “Tốt… Cảnh này hay, sau này cứ diễn như trạng thái này, qua, đội diễn viên cảnh tiếp theo chuẩn bị.”

Nhân viên công tác vội vàng chuẩn bị đạo cụ cho cảnh quay tiếp theo, không có ai để ý Yến Thanh Ti và Hứa Thiến Hi.

Hứa Thiến Hi ôm mặt, oán hận nhìn Yến Thanh Ti, Trên mặt toàn bộ là hận ý: ” Yến Thanh Ti, lần sau mày lại dám đánh tao nữa xem? Sớm muộn gì tao cũng sẽ khiến mày phải hối hận.”

Yến Thanh Ti nhướng mày: “Hóa ra cô thích bị người ta tát vào mặt à, sao không nói sớm? Tôi rất sẵn lòng phục vụ!”

“Mày… Được, được lắm, Yến Thanh Ti mày giỏi lắm, đợi đấy, ngày hôm nay mày đánh tao bao nhiêu cái, ngày sau tao sẽ trả lại gấp đôi!”

Yến Thanh Ti chậm rì rì nói: “Gấp đôi à, nếu đã như vậy, tôi sẽ khiến cô hài lòng hơn.”

Hứa Thiến Hi ngừng lại, cảm thấy có cái gì đó không ổn: “Mày muốn làm cái gì?”

Yến Thanh Ti tóm chặt lấy Hứa Thiến Hi, dùng sức kéo cô ta về phía trước.

“Mày muốn làm cái gì?”

Yến Thanh Ti: “Tâm sự, bồi dưỡng tình cảm, thảo luận cảnh quay tiếp theo.”

Hứa Thiến Hi vùng vẫy, nhưng sức lực của Yến Thanh Ti quá lớn, người quản lí và trợ lí của cô ta đều đang nói chuyện với đạo diễn, cách cô ta rất xa, không trông thấy cô ta.

Chương 116: Tin Hay Không, Bây Giờ Tôi Liền Giết Cô!

Yến Thanh Ti kéo Hứa Thiến Hi vào một phòng cất đạo cụ ở gần đó, ấn cô ta ngồi xuống ghế.

Hứa Thiến Hi sợ tới mức chân mềm cả ra: “Mày muốn làm cái gì?”

Yến Thanh Ti sờ sờ cổ: “Làm gì? Tôi lại không phải là đàn ông, đương nhiên không làm được cô được.”

Gương mặt Hứa Thiến Hi bỗng nhiên đỏ lên: “Mày… mày… không biết xấu hổ.”

Cả đời này đây là lần đầu tiên có người phụ nữ dám nói với cô ta những lời này, Hứa Thiến Hi thấy đôi mắt Yến Thanh Ti thật đáng sợ.

Yến Thanh Ti nắm lấy cằm Hứa Thiến Hi: “Hừm, không phải cô nói tất cả đàn ông đoàn phim đều đã ngủ với tôi sao, người phụ nữ như tôi, còn cần phải biết xấu hổ à?”

Hứa Thiến Hi run rẩy: “Mày đừng có làm bừa, tao… tao có người chống lưng đó…”

Yến Thanh Ti một tay vặn chặt tay Hứa Thiến Hi, tay còn lại thì nắm tóc cô ta giật mạnh, khiến cô ta đau đến phát khóc.

Yến Thanh Ti chậm rì rì nói: “Yên tâm, cô sẽ không đợi được chỗ dựa của cô tới đâu… có muốn thử mùi vị bị phụ nữ cưỡng hiếp không? Hôm nay tôi sẽ cho cô nếm thử?”

“Yến Thanh Ti…. mày là cái thá gì, con chó cái này, mày cứ chờ đấy, mày mà dám làm gì tao, tao sẽ cho mày chết như thế nào cũng không biết…” Hứa Thiến Hi sợ tới mức hoa dung thất sắc, thanh âm chói tai.

Phách……

Một cái bạt tai của Yến Thanh Ti lại giáng xuống, cô ta bị đánh cho sưng cả má, khóe miệng bị rách, trong miệng toàn là mùi máu.

Hứa Thiến Hi sợ tới mức khóc thút thít.

Gương mặt Yến Thanh Ti triệt để trầm xuống: ” Hứa Thiến Hi, mẹ mày, đừng có chơi với tao, cũng đừng nghĩ tới chuyện uy hiếp tao, bao nhiêu năm qua Yến Thanh Ti tao chưa từng sợ ai, muốn đấu với tao, mày có tin tao giết mày luôn tại đây không.”

Yến Thanh Ti nhìn Hứa Thiến Hi một cách khinh bỉ: “Con chó cái như mày, bà động vào còn sợ bẩn tay, mày thực sự nghĩ tao không biết, tối nào mày cũng chạy vào phòng phó đạo diễn làm cái gì sao? Bị người ta chơi chán rồi còn dám đứng trước mặt tao giả bộ thuần khiết?”

Yến Thanh Ti chưa bao giờ được dạy dỗ đàng hoàng, những thứ cô tiếp xúc, những thứ cô học được đều là những thứ ở dưới đáy xã hội, tối tăm nhất, xấu xa nhất, khốc liệt nhất, tàn bạo nhất.

Hứa Thiến Hi là loại hàng gì, cô vừa nhìn là nhận ra ngay.

Hứa Thiến Hi sợ tới mức lắp bắp: ” Cô… cô… cô làm sao mà biết?”

Yến Thanh Ti cười lạnh: “Bà đây còn biết còn nhiều hơn cô tưởng tượng, sau này, thật thà một chút cho tôi, bớt ra vẻ trước mắt tôi đi, nếu không tôi gặp cô một lần sẽ đánh một lần, có tin là tôi đánh nát cái miệng cô ra không…

Hứa Thiến Hiôm đầu khóc lóc: “Tôi không dám, không bao giờ dám nữa.”

Yến Thanh Ti buông cô ta ra: “Đừng có nghĩ giở trò với tôi, người chống đối tôi một là chết mất xác hai là chết ở ven đường.”

Hứa Thiến Hi trong lòng chỉ hận không thể băm Yến Thanh Ti thành trăm mảnh, nhưng mà xuất thân là một diễn viên nên trên mặt khóc lóc nức nở, bộ dạng vừa sợ sệt vừa đau khổ: “Tôi biết rồi, tôi thật sự không dám nữa, chị Thanh Ti, tha cho tôi đi, sau này, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”

Yến Thanh Ti bĩu môi, đừng tưởng cô không biết cô ta đang tính toán gì, đúng là tự tìm đường chết.

“Nhớ lấy lời cô nói, cút.”

Hứa Thiến Hi ôm mặt, vừa bò vừa lăn ra ngoài.

Yến Thanh Ti chỉnh lại ống áo, chuẩn bị rời đi.

Kết quả là, người đang dựa lưng vào tường ở phía sau dãy quần áo đạo cụ liền bước ra.

Yến Thanh Ti nhìn thấy, khóe miệng nhếch lên: “Ồ, Tần ảnh đế tại sao lại chạy đến cái nơi yên tĩnh này chơi trốn tìm?”

Nhạc Thính Phong: Lén gặp đàn ông sau lưng tôi? Đợi đấy, ông đây mài đao rồi đến!

Chương 117: Đây Là Người Phụ Nữ Của Tôi, Anh Đừng Có Mơ

Yến Thanh Ti thở “phù” một hơi, thổi bay mái tóc mai, cô phát hiện, dường như mỗi lần làm chuyện xấu, luôn bị người khác bắt gặp, mẹ nói, đạo lý gì vậy? Còn không để cô làm người xấu một cách đàng hoàng à?

Tần Cảnh Chi nhìn tay Yến Thanh Ti, rất đẹp, gương mặt, cũng đẹp, nhưng mà tâm thì… thực sự quá độc ác.

Phụ nữ cưỡng hiếp phụ nữ? Những lời này đúng là chỉ có cô ta mới nói ra được.

“Chỗ dựa của Hứa Thiến Hi em không chọc được vào đâu, nếu cô ta mà trả thù, em không đối phó được.”

Yến Thanh Ti nhìn tay của mình, bởi vì vừa rồi cô dùng lực quá mạnh, lòng bàn tay đều đỏ lên, lạnh lùng nói: “Nếu như tôi thực sự sợ chỗ dựa của cô ta, ngay từ đầu đã chẳng ra tay, nếu như đã động tay rồi, tôi sẽ chẳng sợ gì cả.”

Tần Cảnh Chi cười: “Là con gái vẫn nên tìm lấy người có thể bảo vệ mình.”

Yến Thanh Ti liếc anh ta: “Anh đang tự tiến cử đấy à?”

Gương mặt anh tuấn nho nhã của Tần Cảnh Chi lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Không được sao?”

Yến Thanh Ti nhướng mi, thật là thú vị, cô chẳng mồi chài người đàn ông này, nhưng anh ta lại tự dâng mình tới cửa?

Yến Thanh Ti vuốt cằm: “Cũng không phải không được, chỉ là tôi đối với….”

Lời còn chưa nói hết, cánh cửa phòng đã bị đẩy ra, Nhạc Thính Phong đứng ở ngoài cửa, lạnh lùng nói: “Yến Thanh Ti, em cứ thử nói “được” xem.”

Yến Thanh Ti quay người, liếc nhìn Nhạc Thính Phong đang tiến tới gần, trong khoảnh khắc đó cô cảm thấy cứ như có cả ngọn núi đổ ập xuống người cô, cơn thịnh nộ đáng sợ khiến tim cô đập cái “thịch”.

Cô chưa từng thấy Nhạc Thính Phong như thế này bao giờ.

Nhưng mà, cái gã này sao lại quay về sớm như vậy? Cô cứ tưởng, mấy ngày nữa cũng chưa chắc quay lại.

Nhạc Thính Phong đi đến trước mặt Yến Thanh Ti cũng chẳng cho cô bất cứ cơ hội nào để nói, liền kéo cô vào trong lồng ngực, bàn tay nắm chặt cằm cô, nâng mặt cô lên, cúi đầu chặn môi cô.

Nụ hôn này của Nhạc Thính Phong, giống như một một trần cuồng phong, hung ác và tàn bạo.

Trong lòng Yến Thanh Ti: F**ck….

Nhạc Thính Phong buông Yến Thanh Ti ra, liếc mắt nhìn Tần Cảnh Chi nói: “Cô ta là của tôi, anh đừng có mơ.”

Tần Cảnh Chi hơi sửng sốt, nhìn bộ dạng lau miệng ghét bỏ của Yến Thanh Ti: “Chả trách em lại không sợ Hứa Thiến Hi.”

Yến Thanh Ti ngây ra một lúc, câu này ý là cô dựa vào Nhạc Thính Phong, cho nên mới không sợ, coi thường cô quá!

Tần Cảnh Chi nói với Nhạc Thính Phong: “Đã lâu không gặp, Thính Phong, cậu đến Cảnh Thành lúc nào vậy, tối nay tôi mời cậu uống rượu.”

Yến Thanh Ti ngạc nhiên: “Hai người quen nhau?”

Tần Cảnh Chi liếc nhìn Yến Thanh Ti: “Dựa theo bối phận, Nhạc Thính Phong phải gọi tôi là chú.”

Yến Thanh Ti khẽ nheo mắt, Nhạc Thính Phong phải gọi Tần Cảnh Chi một tiếng — Chú.

Ha….

Chú!

Nhạc Thính Phong không biết đang nghĩ cái gì, trong mắt âm u, giọng điệu nhàn nhạt xa cách: “Tôi và anh chẳng thân quen thế, chẳng có gì mà là chú cả.”

Nhạc Thính Phong kéo Yến Thanh Ti ra ngoài: “Em đi theo tôi.”

Nhạc Thính Phong hung dữ nắm chặt lấy Yến Thanh Ti: “Xóa sạch mấy cái ý tưởng điên rồi ấy của em đi, nếu tôi phát hiện em dám quyến rũ Tần Cảnh Chi, Tôi sẽ khiến cho em cả đời này không bò dậy khỏi giường được, còn có tên gian phu đó nữa, tôi sẽ phế hắn.”

Yến Thanh Ti nhướng mi, anh ta đang lo lắng cô sẽ quyến rũ Tần Cảnh Chi sao: “Ồ, tức giận thật cơ à, được rồi, để thử xem, rốt cục là ai không bò dậy khỏi giường được.”

Nhạc Thính Phong: “Đêm nay sẽ cho em nếm thử.”

Tần Cảnh Chi nhìn bóng lưng hai người rời đi, cười nhẹ một tiếng.

Thật sự… ngoài ý muốn!

Chương 118: Tôi Lo Em Nhớ Tôi Mà!

Trong phòng hóa trang không có người khác, Yến Thanh Ti bèn tẩy trang thay quần áo, không thèm để ý đến Nhạc Thính phong.

Nhạc Thính Phong nghịch điện thoại Yến Thanh Ti, hỏi cô: “Nghĩ cái gì vậy?”

Yến Thanh Ti nhàn nhạt đáp: “Không có gì, chỉ là hơi không quen.”

“Không quen cái gì?”

Yến Thanh Ti đảo mắt nhìn môi của Nhạc Thính Phong: “Mọi khi đều là tôi chủ động hôn anh, anh hôm nay bỗng dưng chủ động hôn tôi, đương nhiên là không quen rồi…”

“Sao, lại muốn hôn trả hả?”

Yến Thanh Ti bỗng nhiên nói: “Cúi xuống.”

Nhạc Thính Phong nhướng mày: ” Làm cái gì?”

Yến Thanh Ti vịn lấy cổ hắn, cắn nhẹ vào khóe môi hắn: “Thế này mới đúng?”

“EM…”

Nhạc Thính Phong cười, “Như vậy, quả đúng là không tồi.”

Yến Thanh Ti trong lòng cười lạnh, cô muốn từng chút một từng chút một nắm Nhạc Thính Phong trong lòng bàn tay.

“Không phải nói, buổi tối anh mới quay lại sao?”

Nhạc Thính Phong quan sát Yến Thanh Ti trang điểm, dơ tay vuốt ve mái tóc đen của cô: “Sao, tôi trở về sớm hơn, em không vui à?”

Yến Thanh Ti gật đầu: “Vỡ kế hoạch sao mà vui cho nổi, tôi không quyến rũ được Tần ảnh đế, anh xem, tôi có nên vui hay không?”

Nhạc Thính Phong giật tóc cô, “Hừ, trước mặt tôi đừng có nhắc tới anh ta.”

Yến Thanh Ti đem tóc mình kéo ra: “Nhắc mới nhớ, anh quay về sớm như vậy, sợ phải gọi tôi là bà nội sao?”

Nhạc Thính Phong dơ tay nắm cằm Yến Thanh Ti: “Cái này thì có gì mà phải sợ, còn không phải… sợ em nhớ tôi sao.”

Yến Thanh Ti cười ha ha.

“Được rồi, nếu anh đã không sợ, vậy gọi tôi là bà nội đi.”

Nhạc Thính Phong đen mặt.

Yến Thanh Ti tinh nghịch nhìn qua, giơ tay vịn cổ Nhạc Thính Phong, đè hắn lên bàn trang điểm, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa: “Không gọi cũng được, cùng lắm tôi sẽ cho anh gọi tôi là cô!”

Nhạc Thính Phong nghiến răng, “Ông sớm biết, trong lòng cô chẳng chứa được cái gì tốt đẹp!

Người phụ nữ xấu xa này, chỉ thích quyến rũ người bên cạnh.

Hết chồng của chị, chồng của cô, bây giờ lại đến người chú kia, cô ta cũng không nỡ buông tay sao?

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Yến Thanh Ti, xóa sạch cái ý nghĩ điên rồi đó của em đi, bằng không, cho dù em có trở thành cô của tôi, ông đây cũng xé xác hai người ra.”

Yến Thanh Ti trợn mắt: “Hứ… tôi không xóa, anh làm gì được tôi?”

Nhạc Thính Phong bóp mặt Yến Thanh Ti: “Được, em có bản lĩnh thì cứ thử xem.”

Ngày thứ hai, Yến Thanh Ti được đạo diễn cho biết, tất cả những cảnh thân mật của Chiêu quý phi với hoàng đế đều bị cắt hết.

Yến Thanh Ti: Nhạc Thính Phong f**ck!

Quay xong, Yến Thanh Ti trực tiếp quay về khách sạn: “Nhạc Thính Phong, anh giở trò sau lưng tôi đúng không? Anh dựa vào cái gì mà cắt cảnh quay của tôi?”

Nhạc Thính Phong đang cầm điện thoại chơi game, lười nhác đáp: “Liên quan gì đến tôi? Tôi cái gì cũng không biết.”

Nhạc Thính Phong đang chơi ở cửa cuối cùng, chỉ còn chút xíu nữa là giết được boss cuối.

Đột nhiên, trong tay trống không, điện thoại bị cướp mất, trò chơi kết thúc vì anh bị boss đập chết.

Nhạc Thính Phong……….

Yến Thanh Ti ném điện thoại qua một bên: ” Anh dám làm mà không dám nhận sao?”

Nhạc Thính Phong dựa người về phía sau, hai tay gác ra phía sau đầu, gương mặt vô tội: “Đương nhiên không thừa nhận rồi, có phải anh làm đâu, nhưng mà cũng phải cảm ơn đạo diễn của bọn em, ày, tại sao lại hiểu anh như vậy? Em nói có phải không nào?”

Yến Thanh Ti sưng xỉ chỉ tay ra cửa: “Cút, cút đi cho tôi, cút được bao xa thì mau cút, mẹ nó đừng để tôi nhìn thấy anh nữa.”

Chương 119: Nhạc Thính Phong, Anh Yêu Tôi Rồi Đúng Không?

Nhạc Thính Phong lại trực tiếp nằm xuống: “Ngày ngày nhìn thịt mà không thể ăn, chân tay bủn rủn hết rồi, không có sức để cút.”

Nhạc Thính Phong muốn ngủ với Yến Thanh Ti, thật sự là rất muốn.

Nhưng mỗi lần cởi quần áo ra, chỉ kém có một bước nữa là Yến Thanh Ti lại luôn dùng lời nói tạt cho Nhạc Thính Phong mấy gáo nước lạnh.

Dục vọng bị khơi lên nhưng lại không thể nào phát tiết, chỉ có thể chậm rãi nguội lạnh như ấm trà.

Thế nên Nhạc Thính Phong cứ như vậy chịu đói đói khát.

Yến Thanh Ti tức đến đau cả ngực: “Anh có còn tự trọng hay không?”

Nhạc Thính Phong liếc cô một cái: “Ở bên cạnh em, cần gì tự trọng chứ?”

Nhạc Thính Phong trước đây không giống như thế này, khi còn đi học, ai nhắc đến anh đều nói anh là một vương tử lạnh lùng cao ngạo, nhưng trước mặt Yến Thanh Ti, anh ta đúng là một tên lưu manh không có giới hạn.

Có đôi lúc Nhạc Thính Phong nghĩ, có lẽ là… đây mới chính là con người thực sự của anh, trước mặt người ngoài, đều là diễn kịch, đều mang mặt nạ, đều cùng những người đó tính toán nhau.

Nhưng, Yến Thanh Ti thì sao?

Yến Thanh Ti đột nhiên cúi xuống, gương mặt kề sát gương mặt Nhạc Thính Phong: “Nhạc Thính Phong, anh yêu tôi rồi đúng không?”

Nhạc Thính Phong ngây người một lúc, con ngươi căng ra, nhưng lại nhanh chóng hồi phục bình tĩnh: “Em nói xem?”

Yến Thanh Ti dơ tay vuốt ve gương mặt Nhạc Thính Phong, âm thanh mềm mại:: “Còn nhớ lời tôi đã nói hôm đó không?”

Nhạc Thính Phong bị sờ có chút mềm nhũn: “Hôm nào?”

Yến Thanh Ti véo mạnh một cái: “Đừng giả bộ.”

Nhạc Thính Phong bị véo đến đau miệng, giơ tay xoa xoa gương mặt, như cười như không: “Nếu như anh yêu em thật, em định làm gì?”

Yến Thanh Ti vỗ vỗ gương mặt Nhạc Thính Phong: “Tương lai anh sẽ biết thôi.”

Nhạc Thính Phong…. tương lai? Dám khẳng định như vậy?

———————

Nhạc Thính Phong mấy ngày nay đều ở chung với Yến Thanh Ti, hai người chung sống yên bình.

Yến Thanh Ti có ý muốn quyến rũ anh, nhưng mà cô nhìn ra Nhạc Thính Phong đang cảm thấy áy náy với cô nên càng cố ý tận dụng cơ hội.

Buổi tối, hai người ôm nhau ngủ trên một chiếc giường, điều khiến Yến Thanh Ti hiếu kì chính là, Nhạc Thính Phong chịu đựng rất giỏi, nhiều lắm chỉ hôn và vuốt ve cô vài cái.

Mặc dù nhiều lần không khống chế được, cô lại mở miệng châm chọc thế là Nhạc Thính Phong lại chẳng có động tĩnh gì, chuyện này thật sự vô cùng thần kì, Yến Thanh Ti có chút không thể tin nổi.

Yến Thanh Ti trong lòng cười lạnh, loại chuyện thế này, cô sẽ không tin đây là do Nhạc Thính Phong đã yêu thương cô, có lẽ là……. ghét bỏ cô bẩn.

Ở lại hai ngày, Lạc Thành lại có chuyện, Nhạc Thính Phong không thể không quay về. Trước khi đi còn nói với Yến Thanh Ti đợi anh ta xong việc sẽ quay lại.

Giống như lần trước, Yến Thanh Ti lại cười nhạo: ” Anh quay lại làm cái gì? Về đắp chăn bông nói chuyện à? Muốn anh, còn không bằng quay thêm vài tập phim.

Nhạc Thính Phong nghe xong mặt đen như đít nồi, đây là lần đầu tiên trong đời anh quan tâm một cô gái, thương cô quay phim vất vả vậy mà… cô lại chẳng biết điều.

Nhạc Thính Phong kéo Yến Thanh Ti vào trong ngực, cúi đầu khóa chặt môi cô, cắn một cái: “Được, được, em cứ đợi đấy cho tôi, đợi tôi quay lại, sẽ cho em thấy, ông đây rốt cuộc có được hay không.”

Yến Thanh Ti hừ một tiếng, giơ tay nắm lấycằm Nhạc Thính Phong: “Không đi đi còn lưu luyến cái gì.”

Nhạc Thính Phong!!!

Có muốn hay không thì Nhạc Thính Phong vẫn phải đi về trước.

Chương 120: Con Mẹ Nó, Mày Thử Đánh Bà Một Cái Xem

Anh thấy thật buồn bực, công ty nhiều người như vậy, chẳng lẽ đều là một lũ ăn không ngồi rồi cả sao? Chẳng làm gì mà bảo anh về, anh muốn nghỉ ngơi cũng không yên, lặn mất tăm cũng không an tâm.

Sau khi Nhạc Thính Phong đi, Yến Thanh Ti cười lạnh, cách mạng mới chỉ ở bước đầu, muốn hạ được cường hào ác bá vẫn còn phải cố gắng hơn nữa.

Mối quan hệ giữa cô và Nhạc Thính Phong lúc này đang ở thời điểm tốt nhất, cô phải nắm chắc lấy cơ hội này.

………

Sau khi Nhạc Thính Phong đi, Yến Thanh Ti vẫn quay phim như thường lệ.

Phần diễn của cô đã tiến vào nửa giai đoạn sau, vai của Từ Thiến Hi bắt đầu như mặt trời ban trưa, còn Chiêu quý phi lại như mặt trời sắp lặn, không thể sánh bằng người ta được.

Hiện tại, Yến Thanh Ti đã đảo ngược thân phận với Hứa Thiến Hi.

Cảnh Chiêu quý phi bị tước mất thân phận quý phi, khi Hứa Thiến Hi nhìn Yến Thanh Ti, trong ánh mắt còn mang theo tia đắc ý, như muốn nói: Cô cũng có ngày hôm nay cơ đấy.

Cảnh này, theo như kịch bản, Hứa Thiến Hi sẽ phải cho Yến Thanh Ti một cái tát.

Vốn Hứa Thiến Hi cũng muốn đánh thật mạnh, nhưng tay cô vừa vung lên, lại bắt gặp ánh mắt âm ngoan độc ác như dã thú của Yến Thanh Ti, chân cô ta lại nhũn cả ra.

Đoạn này Yến Thanh Ti không có thoại, nhưng ánh mắt lại thể hiện tất cả những gì mà cô muốn nói: Con mẹ nó, mày thử đánh bà một cái xem.

Đạo diễn thấy Hứa Thiến Hi không có động tĩnh gì, kéo tai nghe xuống quát: “Cắt, Hứa Thiến Hi, cô làm cái gì vậy? Chỉnh đốn lại tâm trạng ngay, quay lại.”

Cơ mặt Hứa Thiến Hi co rúm hết cả lại, cô nói với Yến Thanh Ti: “Chị Thanh Ti, trên kịch bản viết như vậy, chị cũng đừng trách em.”

Yến Thanh Ti nhún vai: “Tôi cũng đâu có nói không để cô đánh, cô cứ thoải mái đi.”

Hứa Thiến Hi cười giả tạo: “Vậy em xin lỗi……….”

Cô còn chưa nói hết đã bị Yến Thanh Ti ngắt lời: “Chỉ cầu sau đó, cô vẫn muốn giữ lại tay cô là được.”

Nụ cười trên gương mặt Hứa Thiến Hi lập tức cứng đờ, Yến Thanh Ti tóm lấy tay cô, cười nói: “Chậc, bàn tay đẹp thế này, chặt đi thì tiếc lắm.”

Đạo diễn hô chuẩn bị bắt đầu, Yến Thanh Ti liền hất tay Hứa Thiến Hi ra.

“Đánh đi, nhớ đánh đau một chút, cố nhớ kĩ lấy cảm giác được đánh vào người khác của bàn tay này, nhớ cho kĩ vào vì sau này sẽ không còn cảm nhận được nữa đâu.”

Hứa Thiến Hi lạnh hết cả sống sưng, cô cảm thấy Yến Thanh Ti tuyệt đối không phải đang nói bừa, cô ta, con mẹ nó thật sự quá độc ác.

Hứa Thiến Hi nhìn vào tay mình, nó đang run lên.

Hứa Thiến Hi cắn răng, đã bấm máy rồi, cô phải cố để bản thân trấn tĩnh lại.

Nói hết lời thoại là tới đoạn cô đánh Yến Thanh Ti, cô cắn răng, một cái tát bổ xuống, đánh rất mạnh, nhưng nắm vị trí rất tốt, căn bản không hề chạm tới mặt, Yến Thanh Ti cũng rất phối hợp, lật mặt sang một bên, như thể nhận lấy một cái tát trời đánh vậy.

Đạo diễn coi như thông qua cảnh này, Yến Thanh Ti đứng dậy, khóe miệng mang theo một nụ cười xấu xa: “Cũng biết điều đấy.”

Hứa Thiến Hi căm giận trừng mắt nhìn cô, vung tay xoay người rời đi.

Yến Thanh Ti nhướng mày, cười lạnh.

Cô bước nhanh hơn, tới bên Hứa Thiến Hi, giơ chân ra ngáng, Hứa Thiến Hi liền ngã sấp xuống đất.

Hứa Thiến Hi ngã sưng hết cả đầu gối và khuỷu tay, cô ta tức giận gào lên: “Cô, cố tình ngáng tôi.”

Yến Thanh Ti gật đầu: “Phải, tôi cố tình đấy, cô tới mà đánh tôi này.”

Trong lòng Hứa Thiến Hi vừa hận lại vừa sợ Yến Thanh Ti, cô gọi quản lí tới, mau chóng đỡ mình rời khỏi đây.

Hứa Thiến Hi chạy mất, Yến Thanh Ti cũng vui vẻ hơn, cô xoay người, thấy Tần Cảnh Chi đang đứng sau lưng mình.

——–

Nhạc thổ hào: Lần nào cũng có đứa nhân lúc ông đây không ở lại câu gái của ông, đao không đủ cứng lại còn cùn.

Chủ Đề