Bài thuốc bổ thận của thầy Tuệ Hải

Đó là trường hợp của chị Nguyễn Thị Ánh Hoa – 59 tuổi, Pháp danh Thanh Lai, ở Tp.Hồ Chí Minh. Gia đình có 2 con. Chồng chị trước đây làm nghề xây dựng.

   Chị Ánh Hoa cười vui và chân thành kể lại câu chuyện bệnh tật của cuộc đời mình:

   “Năm 2006 tôi phát bệnh ung thư, phải mổ tử cung, sau đó bị di căn sang gan và thận. Lao đao bệnh tật,tiền bạc cạn dần.Còn chút hơi tàn, tôi ráng sức đến Chùa Vĩnh Nghiêm tiếp tục nghe pháp. Phước lành, tôi gặp chị Diệu Huyền, là một đồng đạo, đưa băng dưỡng sinh của Thầy Thích Tuệ Hải, đề nghị tôi nghe thử xem sao [lúc đó chưa có đĩa]. Chị Diệu Huyền thông tin cho tôi biết là Chị nghe nói “ông Thầy này” hay lắm, nếu có duyên thì Thanh Lai ra gặp, còn nếu không duyên thì cũng ra đảnh lễ với Thầy rồi về chết cũng được! Lúc đó, Bác sĩ Tây Y nói tôi còn sống từ 3 đến 6 tháng thôi [mà khi ấy thì đã 3 tháng trôi qua rồi !]

   Tôi thấy chị Diệu Huyền nói rất phù hợp với suy nghĩ của tôi, nên lòng tôi luôn thôi thúc muốn ra gặp Thầy, rồi có sống hay chết cũng được, mặc dù tôi không biết chùa Long Hương ở đâu. Tôi nhờ chị Diệu Huyền cho tôi xin số điện thoại bàn của Thầy. May quá, khi tôi gọi, thì Thầy bắt máy. Tôi nói “Dạ,cho con xin lỗi được hỏi có phải Thầy Tuệ Hải không? Con xin gặp Thầy Tuệ Hải, bởi vì con nói thật là con không  biết Thầy Tuệ Hải là ai và chùa Long Hương thì con cũng chưa đến bao giờ.Thầy từ bi chỉ dùm con”. Thầy nói: “Tôi là Thầy Tuệ Hải nè! Hôm nay tôi mắc bận, không nói chuyện với cô được, ba ngày nữa Cô qua”.

   Tôi đoán ở Chùa chắc Thầy có nhiều việc, nên tôi “canh” đúng 3 ngày, tôi gọi điện thoại lần thứ hai cho Thầy. Thầy nói: “Bữa nay tôi cũng bận nữa. Ba ngày sau cô gọi lại nghe cô!”. Mô Phật! Tôi dạ và nghĩ là Thầy có thử thách tôi không đây? Hay là ở Chùa bận rộn quá, nên Thầy phải hẹn lại tôi thêm 3 ngày nữa! Tôi vẫn nghe lời mà không thắc mắc gì khác.

    Lần thứ 3, tôi y hẹn. Thầy hỏi tôi bệnh gì, nhà ở đâu? Tôi trả lời cho Thầy biết và nói thêm: “Con lạy Thầy cho con gặp Thầy đi Thầy, vì con bệnh ung thư nặng lắm,sắp chết rồi Thầy!”. Thầy nói: “Thôi ngày mai Cô qua gặp tôi.” Tôi nhớ rất rõ ngày mai mà Thầy hẹn gặp là ngày Chủ nhật. Vậy là sau 3 lần, tôi mới được Thầy cho một cái hẹn.

   Ngày hôm sau tôi điện thoại nhờ Thầy chỉ đường cho tôi đến Chùa [!]. Thầy kêu tôi lấy giấy, viết ra ghi, nếu không thì chút nữa tôi sẽ bị quên! Tôi nói: “Dạ con có giấy, viết sẵn rồi nè Thầy, Thầy chỉ con đi”. Và Thầy chỉ rất rõ ràng, chi tiết từ chặng đường một.

   Sáng sớm hôm sau, con tôi chở tôi đến Chùa lúc 6 giờ. Tôi nghe người rất mệt, vì sau cuộc đại phẫu, tôi yếu hẳn đi. Tôi nói con tôi đi vào tìm Thầy, Thầy nói: “Con ra nói với Mẹ chờ Thầy một chút đi con!”. Trời đất! Lại chờ nữa! Tôi vào lạy Phật và đến 7 giờ hơn, tôi mới được gặpThầy. [Sau này tôi mới biết lý do tại sao Thầy cứ hẹn hoài, hóa ra là Thầy chọn giờ để hướng dẫn chữa bệnh cho tôi thì bệnh tôi mới hết].

   Thầy nói chuyện chỉ với hai mẹ con tôi cả một buổi trời. Sau cùng, Thầy dặn tôi về nhà ăn bài số 7, nếu ăn không được thì cũng phải ráng ăn trong vòng 10 ngày rồi qua đây Thầy chỉ tiếp. Thầy cũng chịu khó nói với tôi  tỉ mỉ cách nấu cơm gạo lứt, và rang mè rồi đưa nguyên tờ giấy hướng dẫn cho tôi, có cả băng dưỡng sinh và Pháp Bảo Đàn dặn tôi về nghe đi nghe lại nhiều lần. Thấy tôi bệnh nặng, Thầy còn cho gạo lứt, kêu con tôi về nấu cho Mẹ ăn. Làm như tôi có duyên với Thầy nên tôi được ưu tiên nhiều lắm! Hơn nữa thời gian đó bệnh nhân đến Chùa còn ít hơn bây giờ.

   Về nhà, ngày hôm sau, lập tức tôi gạt bỏ bịt thuốc tây vừa mới mua 4,5 triệu đồng sang một bên, và vừa niệm Phật, vừa ăn cơm lứt..

   Lúc đó, Ông Xã tôi chưa tin. Ổng nói Bác sĩ còn phải chịu thua, thì ăn gạo lứt muối mè làm sao mà sống nổi? Chắc là tôi muốn chết rồi! Ở nhà ai cũng ngăn cản tôi. Tôi nằm một chỗ, vừa đau đớn, vừa suy nghĩ, một là sống, hai là chết. Bệnh của tôi như một bản án tử hình đang treo trước cổ. Nếu tôi có chết thì cũng được nhẹ nhàng theo Phật mà chết!

   Tôi chỉ có một con đường để chọn! Tôi có uống tiếp tục bao nhiêu bịt thuốc Tây này nữa thì tôi cũng không tránh được cái chết! Cái bệnh ung thư là cái bệnh mang tiền xuống biển mà đổ. Tội nghiệp chồng, con. Thôi thì, dứt bỏ thuốc Tây, nếu vì vậy mà tôi có chết sớm hơn thì chồng, con tôi còn khỏe được một chút, nhưng nếu may ra, theo lời chỉ dẫn của Thầy Tuệ Hải, tôi vẫn còn có con đường sống!

   Ông Xã tôi, mặc dù không đồng tình với tôi, nhưng cũng nấu cơm, rang mè cho tôi ăn, vì tôi không làm nổi. Ngày đầu tôi ăn được một chén cơm lứt. Ngày thứ nhì tôi ăn nửa chén. Ngày thứ ba tôi ăn không hết một nắm, mà tôi đã vắt lại như xôi vò. Tôi không thấy đói, và không còn muốn ăn nữa. Tôi đi cầu phân đen thui, nước tiểu thì đỏ như máu chảy. Tôi lo sợ quá nên gọi điện thoại hỏi Thầy. Thầy nói tôi cứ việc ăn tiếp, cơ thể của tôi đang thải độc, không phải lo ngại gì cả.

    Đến ngày thứ 7 tôi không ăn được gì mà còn bị ói liên tục, trước trắng, sau vàng, cuối cùng là đen bầm, máu cục, không thể nào ngưng được. Tôi mệt quá, cầm điện thoại hỏi Thầy, mà cầm không nổi, phải gắng hết sức và bấm số theo quán tính, chứ tôi không còn nhớ, biết một cách tỉnh táo nữa. Thầy dặn tôi cứ để ói ra được bao nhiêu thì ra, dứt khoát không tìm cách cầm lại và không được đi bệnh viện, vì nơi đây sẽ truyền nước biển, tôi sẽ bị ép tim chết tức khắc! Thầy hỏi tôi quy y chưa và khuyên tôi ráng chịu đựng 3 ngày, qua ngày thứ 4 sẽ hết. Tôi cũng liều, dù mệt muốn đứt hơi, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Trước đây tôi đã quy y và có pháp danh rồi.

   Ông xã tôi thực sự tuyệt vọng, khi thấy tôi đã không uống thuốc mà còn ăn không được nữa thì chắc là chỉ có chết mà thôi! Lúc đó, Má, chị em và dòng họ tôi xúm lại, đề nghị đưa tôi đi bệnh viện. Tôi thì nghĩ rằng, còn đi bệnh viện làm gì nữa? Bác sĩ đã chê tôi rồi, nếu bây giờ trở vào lại, thì tôi thấy tự ái và mắc cỡ quá! Vì vậy tôi nói với Má tôi và mọi người rằng, có thể tôi đã đến bờ sanh tử của tôi rồi, nếu có thương tôi thì khi thấy tôi mê đi, không còn biết gì nữa thì hãy niệm Phật để cho tôi ra đi trong tiếng kinh cầu! Hãy để cho tôi tự quyết định cuộc đời của mình! Trước mặt tôi lúc đó là một màu đen tối! Tôi yêu cầu, mỗi ngày trên bàn Phật của tôi đều có hoa tươi, trái cây và luôn sáng đèn, không được tắt.

   Má tôi lo rằng tôi không có tiền đi bệnh viện, nên đề nghị cho tôi 5 chỉ vàng. Xe cấp cứu đã túc trực sẵn sàng. Nếu tôi không chịu đi bằng xe thì sẽ nhờ người cõng tôi đi. Tôi không nhận vàng của Má tôi cho. Tự dưng tôi thấy tức mình nên nói là nếu cõng tôi thì tôi sẽ cắn lưỡi. Trong thâm tâm, tôi nghĩ là biết đâu ông Thầy này [ý nói là Thầy Thích Tuệ Hải] sẽ cứu được mình!

   Thật là kỳ diệu, sau khi ói không cầm được 3 ngày, ngày thứ tư, đúng như Thầy nói, tôi không bị ói nữa, nhưng đi tiểu vẫn còn ra máu, và phân vẩn còn màu xanh, đen.

   Tôi lại điện thoại hỏi Thầy. Thầy kêu tôi nhờ người nhà mua Lão Sơn Sâm về chưng với trà lâu năm mà uống thêm với nước cháo gạo lứt. Thầy cũng chỉ tôi mua nước tương Tamari về quậy với nước trà lâu năm uống mỗi ngày 3 lần gọi là vô nước biển dưỡng sinh [hiện nay tất cả các loại thuốc trên đều có bán tại Công ty Quy Nguyên].

  Đến ngày thứ mười mấy, người tôi yếu kiệt, đến nỗi cái muỗng cũng cầm không nổi. Khoàng 5 giờ chiều thì tôi nín thở, nằm im ru, không cục cựa, tôi chết đến sáng hôm sau mới tỉnh lại thì thấy nhà tôi tập trung đông người, tưởng tôi chết rồi, nên niệm Phật. Chồng tôi ngồi ở đầu giường phải kề lỗ tai sát miệng tôi mới nghe được lời tôi hỏi. Anh ấy nói ở nhà chuẩn bị kéo hòm về, nhưng Ba chồng của tôi, vốn biết Đông y, xem mạch tôi còn thoi thóp, tim tôi đập rất yếu ớt, khó nhận ra, nhưng do thân tôi còn ấm nên không cho đắp khăn lên mặt, để theo dõi xem  tôi ra sao.

   Thấy tôi tỉnh lại, cả nhà đều vui mừng. Thầy có kêu chồng tôi khi nấu cháo nên thêm vào đậu đỏ hạt kê, hạt sen, yến mạch cho tôi ăn bổ khỏe, đồng thời chịu khó đắp nước gừng vào trên chỗ mổ của tôi một ngày 3 lần. Nhưng tôi vẫn không ăn được quá một muỗng cháo, muỗng thứ 2 là bị ói. Cơ thể tôi không dung nạp được.

   Không ăn được thì uống thôi! Tôi tiếp tục uống Lão Sơn Sâm, Trà 3 năm, nước cháo gạo lứt, và có sử dụng thêm nước tương tỏi Tamari.

   Tôi nằm một chỗ suốt 4 tháng trời, sụt mất 20 ký lô. Mình mẩy tôi đen thui, nhất là mấy móng tay, móng chân và nổi sảy có về như cơm cháy, ngứa ngáy không chịu nổi. Lúc đó, tôi còn bị hở van tim 3 lá, động mạch vành, gan, thận “tiêu” hết.! Tôi bị suy kiệt, đứng dậy không nổi. Người tôi chỉ còn da bọc xương, đến nỗi chính tôi còn thấy gớm ghê, không dám nhìn vào gương.

   Vậy mà thật lạ kỳ, qua 4 tháng tôi bắt đầu tập đi lần lần, sau đó đi từng bước ra chợ được và rồi mỗi Chủ nhật, con tôi chở  tôi qua gặp Thầy. Người quen và các bạn đạo chắc cũng rất thương tôi nên mỗi lần qua Chùa bằng xe hơi riêng, cũng rủ tôi đi theo. Mỗi lần gặp Thầy là tôi khỏe ra, vì vậy tuần nào tôi cũng đi. Có lần Thầy thấy tôi ăn được nên kêu tôi ăn cơm Chùa. Lần đầu tiên, sau gần 5 tháng trời, tôi mới ăn được nửa chén cơm và một miếng bí đỏ.

   Tôi lại được Cô Hương, bạn đạo tặng cho Đông Trùng Hạ Thảo, kêu tôi về chưng với Lão Sơn Sâm mà uống thường xuyên, nhờ đó tôi khỏe luôn. Vậy mà về sau, tôi còn chết đi sống lại vài lần nữa! Rồi cứ như thế, cuộc sống cũng đã mĩm cười dễ dãi với tôi.

   Tính ra, một năm tôi ăn số 7 vài lần, mỗi lần 49 ngày. Nói chung là Thầy kêu tôi “vô” số 7 là tôi “vô”. Thầy kêu tôi “ra” là tôi “ra”. Trong vòng 3 năm, tôi “vô” tất cả 7 lần số 7, [mỗi lần 49 ngày]. Vì Thầy nói tôi còn phải thay tế bào xương, tế bào tủy trong vòng 7 năm.

   Đến năm 2009, sau khi tôi làm công quả mấy tháng trời phục vụ Lễ Trai Đàn Chẩn Tế Thai Nhi của Thầy Giác Thiện ở Chùa Từ Quang xong, tôi lên Đà Lạt đến nhà người bạn là Phật tử tu tại gia, sẵn dịp nghỉ dưỡng luôn.

   Không ngờ, tối hôm ấy, tôi cảm thấy mệt quá. Đôi chân tôi bắt đầu bị lạnh từ dưới lên trên. Tôi kêu cô Một chủ nhà lại gần, rồi nhắm mắt luôn, không còn biết gì nữa! Cô Một biết Đông Y và Cô có nhân điện. Cô liền truyền nhân điện cho tôi ấm, đồng thời đọc kinh cầu nguyện cho tôi.

   Đến 8 giờ sáng hôm sau tôi tỉnh lại. Tôi kêu chồng và con tôi lên Đà Lạt đưa tôi về. Nhưng Cô chủ nhà ngăn cản, khuyên chồng,con nên để tôi ở lại, vì thời gian đi xe từ Đà Lạt về Sài gòn, có thể tôi bị tắt thở giữa đường thì không ai đọc kinh, niệm Phật cho tôi, tội nghiệp, Cô Một lập tức kêu những Phật tử trong đạo tràng của Cô đến đọc kinh, niệm Phật cho tôi. Đạo tràng ở Đàlạt  rất là tốt bụng. Họ đến lăng xăng phụ chủ nhà việc này việc khác, chủ yếu là làm những túi nước nóng giúp cho đôi chân tôi ấm lên, không bị lạnh.

   Tôi kêu con tôi thử gọi điện cho Thầy Tuệ Hải xem sao, nếu không được thì nhắn tin báo khẩn cấp cho Thầy biết . May quá,Thầy cũng đang nhập thất ở Lâm Đồng. Khi thấy tin nhắn của con tôi, Thầy điện thoại kêu tôi uống Bồ công anh tươi mỗi ngày 1 kí lô. Thế là, mỗi sáng ra, đạo tràng ở Đà lạt hái sẵn bồ công anh đem đến để ở trước cửa nhà. Thật là phước đức quá lớn cho tôi. Cô chủ nhà đem Bồ công anh rửa sạch, xay sinh tố, bỏ vào một tí muối, cho tôi uống đúng 100 ngày. Trong thời gian này, liên tục mỗi ngày tôi bị chết 1 lần. Mỗi lần mười mấy tiếng đồng hồ. Tổng cộng tôi chết 10 lần. Thầy nói là tôi có qua được tháng đó, thì mới hết chết.

   Đến ngày 30 Âm lịch, cũng là lần thứ 10, tôi nằm một mình, không cho ai vào phòng. Tôi nhờ cô Ngọc lấy băng niệm Phât để sẵn, vì tôi muốn thần thức của tôi khi ra đi sẽ được hòa quyện trong tiếng cầu kinh niệm Phật.

   Và tôi chết thật, từ 8 giờ sáng đến 5giờ chiều thì tỉnh lại luôn. Sau đó, tôi về Sài gòn.

   Năm 2012, tôi bị chết 2 lần nữa. Lần này, cả 7 ông, 3 ông  bác sĩ Tây Y và 4 ông bác sĩ Đông Y đều chẩn đoán là mạch sống tôi không còn, chỉ còn mạch của người chết thôi. Mấy ổng chỉ định tôi không được đi đâu mà phải nằm nhà và… chờ chết!

Hết phương cứu chữa! Tôi lập tức điện thoại cho Thầy kể rõ bệnh tình và kết luận của các bác sĩ. Thầy hướng dẫn tôi uống Bài thuốc Bồi Bổ Khí Huyết [có bán tại Công ty Quy Nguyên] mỗi ngày. Lúc ấy một thang thuốc giá 6oo ngàn đồng. Tôi uống 10 thang, nhưng thấy không “si nhê” gì hết. Tôi vẫn nằm một chỗ, không ngồi dậy nổi. Tôi uống thêm 10 thang nữa, nhưng cũng chưa có hiệu quả. Tôi vẫn kiên trì. Đến thang Bồi Bổ Khí Huyết thứ 27, tôi mới ngồi dậy được và khỏe luôn đến ngày hôm nay.

   Tôi đã đi xét nghiệm, kiểm tra toàn bộ các bệnh: ung thư, gan, tim, thận…, kết quả là trong người tôi không còn một bệnh nào nữa. Bây giờ tôi đi phân vàng, nước tiểu bình thường, người mập ra, khỏe mạnh, nhìn tôi không ai có thể biết tôi là ngưới đã bị mắc những chứng bệnh ngặt nghèo, 6 năm 18 lần chết đi sống lại. Từ năm 2012 đến nay tôi đã thực sự hết chết nhờ ân sư Thích Tuệ Hải!

   Những người cùng một bệnh, đã đi mổ cùng thời gian với tôi, bây giờ họ đã chết hết rồi, có người bạn vui miệng nói tôi sống dai như con đĩa! Chị Ánh Hoa cười ngặt nghẹo, rồi thanh thản và nghiêm túc nói: “Tôi rút ra được bài học cho chính bản thân mình là không chỉ có việc ăn gạo lức muối mè mà mỗi bệnh nhân còn phải biết tu dưỡng tâm linh, hướng tâm theo Phật, biết bố thí và làm những việc từ thiện. Lúc nào trong đầu tôi cũng có  Phật và khi làm bất cứ việc gì tôi cũng nghĩ đến nhân quả của nó…”

   Tôi nghe chị Ánh Hoa kể mà cảm thấy lặng người trong xúc cảm buồn vui lẫn lộn. Chị Ánh Hoa sống khỏe mạnh đến ngày hôm nay như là một trong những món quà hết sức có ý nghĩa, thấm đậm lòng từ bi, nhân ái mà Thầy Thích Tuệ Hải đã liên tục gửi tặng cho đời…!

Ảnh chị Nguyễn Thị Ánh Hoa, pháp danh Thanh Lai

Video liên quan

Chủ Đề