Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên tóm tắt

Đa phần mọi người khen phần 2 hơn phần 1. Mình cũng đồn g ý là phần 2 thế giới mới mở ra rộng lớn hơn, đa dạng hơn, nhiều cường giả hơn và các âm mưu cũng vĩ mô hơn, bác Vong viết chắc tay hơn, còn có những đoạn luận giải đại đạo khá ổn nữa.Nhưng cuối cùng mình vẫn thích phần 1 hơn, nên phần 1 chấm 5 sao, phần 2 chắc chỉ 4.2, 4.3:

- Mình cảm thấy phần 1 đúng với tên và chủ để truyện hơn: Phàm nhân tu tiên. Từ cuộc đời phàm nhân đến các môn phái võ công thôi, từ hài tử ngây ngô dần dần tiếp xúc v

Đa phần mọi người khen phần 2 hơn phần 1. Mình cũng đồn g ý là phần 2 thế giới mới mở ra rộng lớn hơn, đa dạng hơn, nhiều cường giả hơn và các âm mưu cũng vĩ mô hơn, bác Vong viết chắc tay hơn, còn có những đoạn luận giải đại đạo khá ổn nữa.Nhưng cuối cùng mình vẫn thích phần 1 hơn, nên phần 1 chấm 5 sao, phần 2 chắc chỉ 4.2, 4.3: - Mình cảm thấy phần 1 đúng với tên và chủ để truyện hơn: Phàm nhân tu tiên. Từ cuộc đời phàm nhân đến các môn phái võ công thôi, từ hài tử ngây ngô dần dần tiếp xúc với sự khắc nghiệt, những mưu mô giang hồ, đến khi bước vào con đường tu tiên, tạm đoạn phàm trần, trở thành cường giả, ... Phần 2 không còn mang đến cho mình cảm giác nhân vật biến đổi long trời lở đất từ phàm nhân tu thành tiên nữa, đoạn phàm trần quá rồi. - Phần 1 tâm tính HL vững chắc hơn, làm việc lại chi li, cẩn thận, rất ít khi rơi vào hiểm cảnh tuyệt đường, chỉ có những tình huống quá sức bất ngờ không để lại manh mối mới bị cuốn vào. Còn phần 2, rất nhiều lần anh Lập đen "nghi ngờ", "thấy có điểm không đúng", hoặc thậm chí ước lượng sai hoàn toàn độ nguy hiểm của tình huống và đối thủ,... nên vướng vào tuyệt cảnh. Cái đó không còn là "Cầu phú quý trong hung hiểm" nữa, mà là bị ảo tưởng. =m=- Phần 2 không còn đa dạng như phần 1 ở các công pháp HL tu luyện, P1 luyện trùng, luyện khôi lỗi, luyện đan, luyện thú, luyện thi, luyện thần thức, luyện thể, ... đủ cả, P2 chỉ còn mấy môn công pháp chính thôi, lúc đánh nhau quanh đi quẩn lại. - Ở P1, mình thực sự phục sự liên kết giữa các tình huống, nhân vật, tưởng như tình cờ mà hóa ra lại có tương quan thú vị về sau. Còn P2, cảm thấy nhiều nhân vật bị bỏ ngỏ, kiểu gặp hoặc trò chuyện, chém giết, đánh nhau, ... thế thôi rồi về sau chẳng xuất hiện nữa, chẳng có tác dụng gì nữa. Với mình đây không hẳn là nhược điểm, chỉ thấy hơi mất mát tý. - Chắc thêm 1 lý do mình thích P1 hơn vì có đoạn tình duyên rồi tình cảm giữa anh Lập và chị Uyển chính thất, khoái đoạn 2 anh chị gặp lần đầu trong bí cảnh thật sự >u

Chủ Đề