Nói xuôi là gì

Nói ngược nói xuôi (phiếm luận)

Nói

Nói, không phải dễ. Thật vậy! Những gì mình nói, gặp ông Mít nghe xuôi tai, ổng gật gù: Thằng! Nói nghe được à!. Còn gặp ông Xoài, những gì mình nói đó, ổng lại nghe không lọt lỗ tai, nên thấy ổng nhăn mặt lắc đầu: Mẹ!Thằng ăn nói ngược ngạo, nghe vô duyên thấy mụ nội!. Rồi, theo thói quen xưa nay, người chịu mình nói chỉ biết làm thinh, còn người không chịu thì tiếp tục chỉ trích phê bình dài dài Đó! Để thấy Nói, không phải dễ! Phải tùy đối tượng mà nói, nghĩa là phải bắt gân mặt người nghe, để nói làm sao cho nó xuôi Các nhà lãnh đạo chắc đã rành cái mánh nầy cho nên họ nói trước công chúng nghe xuôi rót! Có người xấu miệng nói họ mị dân. Suy cho cùng, họ nói mà dân nghe bùi tai dân khoái cũng là điều tốt thôi!

Nhưng, cũng có những nhà lãnh đạo bước lên diễn đàn cứ tưởng mình là mộtsiêu sao trước vô số máy quay của các đài truyền hình thế giới, nên phát ngôn bừa bãi, nói xuôi nói ngược mà không hay. Tỉ dụ như chủ tịch nước VNXHCN đã nói: Cu-ba thức thì VN nghĩ, Cu- ba ngủ thì VN thức. Chúng ta cùng giữ gìn hoà bình cho thế giới. Nghe nghịch nhĩ ở chỗ là không thấy lúc nào hai đứa cùng thức thì lấy gì cùng giữ hoà bình cho thế giới? Một tỉ dụ nữa là thủ tướng VNXHCN tuyên bố một cách sung sướng: Toàn dân bước ra biển lớn. Chết cha! Hồi năm 1975, cả triệu người VN đã bước ra biển lớn, bộ ổng thấy chưa đủ sao mà bây giờ ồng biểu toàn dân ra đi nữa? Rồi đất liền để lại cho ai? Cho Tàu chắc!

Có lẽ thấu triệt những sơ hở nầy nên các nhà lãnh đạo siêu cấp ở các xứ cộng sản dùng một mánh khác: đó là nói tràng giang đại hải để những người nghe không tài nào nắm bắt những gì họ muốn nói  dĩ nhiên, họ không quên lâu lâu ngừng nói để vỗ tay cho hội trườnggiật mình vỗ tay theo kẻo mọi người ngủ hết còn gì!  Còn những người nghe cứ ngồi đừ ra đó, lâu lâu được tự do ngáp!

Đã nói: NÓI, không phải dễ mà!

Nói về NÓI

Nói về NÓI, ông bà mình ngày xưa dạy con cháu: Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe. Hay quá! Cái gì mình biết thì mình hãy nói  dĩ nhiên là mình nói những gì mình biết tường tận, có gốc có ngọn, loại hiểu biết có đóng dấu kiểm chứng đàng hoàng, có phắc- tuya o-ri-gin chớ không phải đồ dỏm. Còn cái gì mình không biết thìthọc miệng xía vô làm chi cho nó lòi cái quê cái dốt của mình ra! Thà là mình làm thinh, lựacây cột nào gần chỗ người ta đang nói để ăn chắc là nghe cho rõ, rồi chú tâm lắng nghe mà học hỏi thêm, hầu mở mang hiểu biết. Dĩ nhiên, mình không nên nhắm mắt nghe, bởi vì mấy nói sĩ  hay có tật nổ để chứng tỏ sự hiểu biết minh mông thiên địa của họ, cho nên lắm khi mấy chả cũng nóitrật bàn đạp mà không hay (Mắc lo nổ thì làm sao nghe rõ những gì họ nói?) Nếu mình nhắm mắt nghe, nghĩa là mình hoàn toàn tin tưởng vào những gì nói sĩ nói, là mình tiếp thâu hàm-bà-lằng cái đúng cái sai, cái hay cái dở, mà trong đầu cứ đinh ninh tất cả là số dách hết! Có lẽ tại vì ngày nay có quá nhiều người dựa cột mà nghe theo kiểu đó nên thấy có nói sĩ  đầu hôm sớm mai biến thành Thầy ngon lành!

Ở các xứ cộng sản, nói sĩ không biến thành Thầy, mà biến thành Lãnh Tụ. Họ không cần Biết thì thưa thốt, bởi vì Nói là đặc quyền của họ, cho nên Biết, họ nói đã đành, mà Không biết, họ cũng nói tuốt!  Tiên sư thằng nào dám nói lãnh tụ nói sai!. Còn về sự Dựa cột mà nghe để mở mang kiến thức thì đếch có cần, bởi vì Ta đã là đỉnh cao trí tuệ thì còn thứ gì mà ta phải học hỏi thêm? Rõ khỉ!.

Nói về Nói, đến đây bỗng đụng lý luận Mác Lê thành ra hết nước nói. Thôi! Ngừng vậy!

Nói có sách

Mấy cha có tật hay nói thường gặp người khác nói: Coi chừng! Cái gì nó nói, mình phảixin keo rồi hãy tin!. Vì vậy mà những vị nào đã lỡ mang nghề nói đều huênh hoang rằng mình nói có sách và trong người lúc nào cũng lận lưng quyển sách nghề của mình để khi cần thì rút xoạch ra chứng minh! Hà Đến đây mới thấy cái quyển sách nó làm nên con người, chớ không phải giỡn! Nó bịt miệng ngay thằng cha bạo phổi đã dám hỏi: Thầy nói có sách không mà nói nghe ngon vậy?. Cũng giống như tên công an, chỉ cần rút cây súng lục ra đặt lên bàn nghe cái cốp là đối tượng của hắn đang bô bô cãi cối cãi chày bỗng tịt ngòi ngang xương, chỉ còn nghe tiếng nuốt nước miếng cái ực thôi!

Để mình nói cũng có sách, hãy nhìn xem: hễ là thầy giáo thì phải ôm sách giáo khoa vào lớp, ông cha nhà thờ giảng đạo luôn luôn cầm quyển thánh kinh, hòa thượng thuyết pháp làm gì mà không mở quyển kinh Phật, ông đạo trưởng hồi giáo nào mà không lận lưng hai ba quyển Coran (Kinh hồi giáo), ông quan toà ngồi trong phòng xử án tay luôn đặt lên cuốn luật pháp to cỡ bốn viên gạch, mấy lãnh tụ cộng sản cha nào cũng đội trên đầu quyển Tư tưởng Mác Lê

Nhân nói đến cộng sản nói có sách, để kể cho nghe chuyện Cán bộ VC lên lớp trong một trại tù cải tạo. Như thông lệ, cán bộ vào trại để lên lớp lúc nào trong tay cũng cầm một quyển sách . Hắn trịnh trọng đặt sách lên bàn rồi nói, nói thao thao bất tuyệt, rằng là Đồng chí Sáu Lê Ninh nói thế nầy, rằng là Đồng chí Sáu Lê Ninh nói thế kia, rằng là Đồng chí Sáu Lê Ninhvân vân  rằng là vân vân Bỗng, một anh tù chắc có học gồng nên dám đưa tay chận ngang để phát biểu:Làm sao cán bộ biết Lê Ninh thứ sáu mà gọi ngon lành là đồng chí Sáu Lê Ninh?. Tên cán bộ trợn mắt ngạc nhiên nhưng rồi mỉm cười khinh khỉnh: Các anh dốt, không đọc sách nên không biết đấy thôi!. Rồi hắn cầm quyển sách đưa lên, tay chỉ chỉ tên tác giả, nói: Đây này, in rõ ràng đây này!. Đó là quyển Quốc Gia và Cuộc Cách Mạng của Vladimir Ilitch Lénine, tên tác giả được rút ngắn lại như sau: VI Lénine, cán bộ đọc ra là số 6 La mã! Đúng là Nói Có Sách!

Học ăn học nói

Ông bà mình ngày xưa dạy con dạy cháu rằng: lúc nào cũng phải học, từ học ăn học nói đến học gói học mở (Xin lỗi! Tôi hay đem ông bà ngày xưa ra dẫn chứng mà không một lời nhắc nhở đến ông bà ngày nay, bởi vì ở cái thời ngày xưa đó, con cháu còn biết ngồi nghe ông bà kể chuyện đời xưa hay dạy dỗ điều hay lẽ phải v v. Còn ở cái thời bây giờ, ông bà có ráng gân cổ lên để nói  gọi là để giảng mo-ran  đã chắc gì con cháu nó nghe! Nhiều lắm là tụi nó ậm à ậm ừ cho lấy có vì đang bận coi télé, gõ PC, gọi điện thoại cầm tay cho bạn bè hay đấu đá nhau trong mấy trò chơi điện tử rộn rã! Thành ra, ông bà ngày nay chẳng thấy có những lời vàng ngọc để mình dựa vào đó mà viết biếm văn nói ngược nói xuôi! Xin ông bà ngày nay thông cảm!)

- Học Ăn! Chắc có người sẽ nói: Ăn thì có khỉ gì mà học? Cứ ton vô miệng rồi nhai rồi nuốt, ai mà không biết!. Ậy! Ăn, không phải chỉ vỏn vẹn có nhai rồi nuốt, bởi vì còn phải biết chọn thứ gì để ăn, thứ gì ăn với thứ gì, rồi ăn làm sao, ăn sống hay ăn chín, ăn nướng hay ăn luộc, rồi ăn lúc nào, sáng trưa chiều tối, đợi đói mới ăn hay cứ lu bù xín-xái, rồi ăn ngồi hay ăn đứng hay ăn nằm (Đừng cười! Ngày xưa, dân La-mã vẫn nằm mà ăn. Và ngày nay, ở Việt Nam đã có nhà hàng nằm rất ăn khách!) rồi ăn bóc hay ăn bằng đũa bằng nĩa bằng dao? Mới kể sơ sơ thôi mà đã thấy chóng mặt vì rõ ràng là Ăn, phải học!

Đúng vậy! Mới vào bàn ăn đã phải học ăn coi nồi ngồi coi hướng. Nhằm chỗ dành cho ông cả mà thằng nhỏ tót vô ngồi là bậy, là thiếu giáo dục, nghĩa là phường  thất học ! Rồi, chưa ai cầm đũa hết mà mình đã đớp lia như quân chết đói là không được! Phải đợi người lớn gắp trước rồi mình mới thọc đũa vô và phải từ tốn chớ không được gắp ào ào như múa đũa! Đó! Ông bà dạy kỹ như vậy! Vậy mà bây giờ không biết người ta  những người đã tự hào được học ăn ở các xứ cộng sản vĩ đại anh em  đã học ăn làm sao mà sau năm 1975 họ vào miền nam Việt Nam áp dụng cái học siêu đẳng đến nỗi cái Ăn  gọn lõn dễ thương!  đã biến thể, kéo theo một lô phụ chú đầy gút mắt: ăn quịt, ăn gian, ăn cướp, ăn trộm, ăn hối lộ, ăn! Sau nầy, hỏi ra mới biết họ đã học ăn ở những xứ không có gì để ăn nên cái Ăn mà họ học hoàn toàn là cái Ăn ảo, cái Ăn không có thật! Cho nên khi vào nam, họ thấy cái gì cũng ăn được hết  kể cả nhà cửa đất đai ruộng vườn  vậy là họ cứ nhắm mắt đớp như điên! Cái ăn  không bài bản  đó, người ta gọi theo chữ nghĩa là cái ăn của bọn vô học. Điều lạ là chẳng thấy cha nào ngã ra chết vì bội thực hết! Dầu sao, thiên hạ vẫn luôn đề cao cái Học Ăn mà ông bà mình ngày xưa đã dạy. Để thấy: nó vẫn chưa phải là quá đát!

- Bây giờ, nói đến Học Nói. Xưa nay, người ta hay coi thường sự Học nói, cứ nghĩ là ọ ẹ từ nhỏ riết rồi lớn lên tự nhiên biết nói. Vì không học nói cho nên hễ mở miệng là nói bậy nói bạ, nói trên trời dưới đất, nói trật đường rầy, nói trây nói tục, nói như dùi đục chấm mắm nêm, nói phang ngang bửa củi, nói v v. Vậy, để tránh tình trạng nói như chó bươi thùng rác, ta phải Học Nói!

Thông thường, người ta dạy nói cho có lễ độ, biết nói dạ thưa, biết nói cám ơn, biết khoanh tay cúi đầu (đây cũng là một cách nói, tuy nó không có lời nhưng nó nói lên sự kính trọng người trưởng thượng) Rồi còn học nói cho văn vẻ thanh tao, không dùng những từ ngữ đầu đường xó chợ (có bực lắm thì cũng biết xổ nho cho đúng điệu con người có văn hóa, ví dụ: thay vì Đ.Mẹ! Đ. Bà! thì chỉ nên khạc ra vài tiếng Thằng khốn nạn! Mầy không biết tao là ai à? rồi đưa tay vào lưng quần làm như sắp rút cái gì ra, vậy là đối tượng xếp ve ngay!) Tiếp theo là học nói làm sao để nói đúng nơi đúng lúc, đúng chủ đề v v . Và còn nữa! Học Nói, không phải chỉ vài câu là hết bài! Cho nên đừng ngạc nhiên sao có những người tuổi đời đã nặng ký mà vẫn lui cui đi học nói!

Ở những nước cộng sản, các lãnh tụ đều thấu triệt cái triết lý vĩ đại của Học Nói, cho nên họ học rất kỹ, thuộc nằm lòng bài bản đến độ khi họ nói  họ gọi là phát biểu  họ nói y chang như nhau, cung cách y chang như nhau, từ ngữ y chang như nhau! Có điều là những gì họ học để nói hoàn toàn không dây mơ rễ má gì với những gì ông bà mình day! Thành ra, sau năm 1975, ở miền nam VN có hai trường phái Học Nói: trường phái cổ điển của ông bà để lại và trường phái cách mạng du nhập từ các nước đồng chí anh em! Dĩ nhiên, hai trường phái không ăn rơ với nhau cho nên phe nào nói phe nấy nghe! Mấy cha cán bộ nói  luôn luôn nói tràng giang đại hải  để họ nghe, còn mình nói là để cho mình nghe. Chỉ có vỗ tay là vỗ tay chung, bởi vì bây giờ cái vỗ tay không còn ý nghĩa gì ráo thì khi nào thấy cán bộ đang nói bỗng ngừng ngang rồi vỗ tay, ta cứ nhắm mắt vỗ tay! Cho nó rồi!

Sau 1975, dân miền nam già trẻ bé lớn gì cũng phải đi Học Nói hết, bởi vì chánh quyền không muốn thấy dân miền nam câm!

Học hỏi và học hành

Nói đến, Học , người ta nghĩ đến Vô nhà trường. Thật ra, cái Học không phải chỉ có ở nhà trường, bởi vì một khi mình muốn biết thêm một vấn đề gì đó, một cái nghề gì đó, một lãnh vực nào đó để đừng bị người khác nhìn mình có nửa con mắt rồi trề môi chê mình không biết gì hết, mình có thể học bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào. Cái Học nó tràn đồng chớ không phải chỉ đóng khung trong nhà trường và con người lúc nào cũng dính với cái Học mà không để ý bởi vì xưa nay vẫn quen nói Dốt là không biết chữ!

Vậy, ngoài sự không biết chữ, Dốt là gì? Một anh nhà quê lên thành phố hiện đại không biết sử dụng bàn ngồi trong cầu tiêu người ta nói thằng chả dốt. Còn ông tiến sĩ từ thành phố xuống dưới quê chơi, đi tát nước ruộng với người chú, chỉ dụng cụ hỏi là cái gì? Người chú cười khinh: Mầy dốt quá đi! Cái đó gọi là cái gàu! Không có gàu thì lấy khỉ gì mà tát?. Hai nhân vật vừa kể đều được coi là dốt bởi vì họ kém hiểu biết trong một lãnh vực nào đó. Nếu họ được chỉ dạy, họ học thêm cách sử dụng bàn ngồi trong wc và cái gàu tát nước ngoài đồng, họ sẽ không còn dốt ở hai nơi nầy nữa. Vậy, để khỏi dốt, mình phải chịu khó học, trong cái nghĩa học là đem thêm những hiểu biết mới vào kho hiểu biết ở trong đầu mình (Dĩ nhiên là trong kho chứa loại hiểu biết thật chớ không phải loại dỏm, loại giả mạo trốn thuế hay loại mà ở Việt Nam bây giờ người ta gọi là ma túy xì ke!)

Học không, chưa đủ! Trong khi học, phải biết hỏi. Hỏi để hiểu cho rõ cái mình học. Nếu không biết hỏi hay không chịu hỏi, thì cái học của mình bị gọi là học như con két nghĩa là nghe sao nói vậy chớ không cần hiểu. Hà! Đến đây mới thấy các lãnh tụ công sản rất đỉnh cao trí tụê trong đường lối dạy đàn em và quần chúng học: họ bắt học nhưng không cho hỏi, bởi vì hỏi là đặt vấn đề, mà đặt vấn đề là chưa hoàn toàn tin tưởng và triệt để nhất trí với lập trường của đảng! Học viên phải im lặng nghe, không cần hiểu, chỉ cần biết nói lại đúng những gì cán bộ nói. Vậy là ăn tiền! Nếu có tay nào xâm mình, bạo phổi nhứt định hỏi thì  ta chụp cho nó cái mũ phản động là xong ngay thôi!

Để tránh lòi cái manh tâm dạy học không được hỏi, nghĩa là muốn xóa cụm từ Học Hỏi trong tiếng nói của miền nam, các lãnh tụ còn siêu hơn nữa: họ đặt ra một cụm từ mới có tên Học Tập, được dùng xả láng nên rất phổ thông, ở đâu cũng thấy học tập, làm thứ gì cũng phải học tập, đến nỗi ở tù cũng gọi là học tập nữa! Người ta nghĩ đơn giản: học làm sao thì cứ tập làm y chang như vậy. Vậy là yên thân!

Bây giờ, nói tới Học Hành. Nếu học rồi lặn luôn thì cái học đó uổng quá! Phải đem cái học ra hành, nghĩa là thực hiện cái gì mình đã học. Và nhờ ở hành mà mình biết mình làm đúng hay sai. Càng hành, mình càng có nhiều kinh nghiệm để cái gì mình thực hiện càng ngày càng hay hơn, có giá trị hơn. Và như vậy, con người mới tiến bộ, xứ sở mới phát triển. Ở các xứ tự do, cái học nó thiên hình vạn trạng nên cái hành cũng vô số kể chớ không bị đóng khung trong đường lối chỉ đạo đầy sáng tạo của đảng X hay đảng Y gì gì Đóng khung có nghĩa là đảng dạy Hình vuông nhưng lại đưa lên Hình tròn mình vẫn nhắm mắt hô to Vuông, tiếp theo là mình chỉ biết cắm đầu tạo hình vuông rồi hình vuông rồi hình vuông suốt đời!

Ở Việt Nam, cái Học Hành cũng bị đóng khung như kể ở trên, nhưng là một loại khung chưa từng được kiểm nghiệm, cho nên mặc dầu đã qua mấy chục năm độc lập tự do mà dân chưa giàu nước chưa mạnh như thấy ghi đầy trên đường phố, và khi muốn thực hiện một công trình to to cỡ mười tấm chiếu, vẩn phải nhờ công ty ngoại quốc

Ông bà mình dạy con dạy cháu luôn luôn nhắc nhở phải Học Hỏi và Học Hành. Không biết, ở Việt Nam bây giờ, có ai biết cất giấu hai cụm từ đó trong một kẹt tủ nào không? Cất giấu với hy vọng một ngày nào đó sẽ có quyền đem ra áp dụng để thấy quê hương mình vẫn còn có một ngày mai tươi sang Hỏi, mà sao tôi nghe ứa nước mắt!

Nói về Hành

Nhân nói về Học Hành, tôi nhớ cách đây mấy năm, nước Pháp gởi một phái đoàn chuyên viên qua Nhựt để nghiên cứu cách làm xe hơi, mặc dầu xe hơi Pháp đã đạt vị trí khá tốt trên thị trường quốc tế. Tôi đã lột nón chào phục mấy nhà sản xuất xe hơi Pháp bởi vì họ đã biết nhét cái tự tôn mặc cảm vô túi quần để sáng suốt nhận thấy xe hơi Pháp vẫn chưa đứng ngang hàng với xe Nhựt, và họ chịu khó đi Nhựt Học Hỏi thêm để về Hành với những kinh nghiệm mới.

Chuyến qua Nhựt của các kỹ sư Pháp được trực tiếp truyền hình nên tôi đã theo dõi dây chuyền lắp ráp xe hơi, từng khâu từng khâu, một cách thích thú. Nhưng, chuyện đã làm tôi thật ngạc nhiên là ở cuối dây chuyền sản xuất có một người Nhựt kiểm soát từ trong ra ngoài của chiếc xe, mở cửa đóng cửa nghiêng tai nghe tiếng cửa đóng, rồi ông ta đi tới đi lui rờ chiếc xe, không phải chỉ rờ ở một vài chỗ mà là rờ toàn thể chiếc xe! Một kỹ sư Pháp, chắc cũng ngạc nhiên như tôi, nên nghe hỏi: Ông làm gì vậy?. Người Nhựt trả lời: Tôi rờ! Ông không thấy sao?. Hỏi: Rờ chi vậy?. Trả lời: Rờ để coi còn chỗ nào chưa vừa ý, ví dụ như chỗ có hơi trầy sơn mắt không nhìn thấy nhưng rờ thì thấy, phải cho làm lại. Trong khi nói, người Nhựt đó không ngừng rờ, mắt vẫn theo sát hai bàn tay, chứng tỏ sự chú tâm đặc biệt. Một lúc sau, ông ta vừa gật gù vừa nói: Tốt!. Rồi lấy trong túi trước ngực một cuốn sổ rút ra một miếng nhựa nhỏ bằng ba ngón tay mang chữ OK và hàng mã số, đem dán phía trong kiếng sau của chiếc xe. Ông vừa bấm nút cho dây chuyền đưa xe ra khu OK vừa nói: Tôi làm nghề rờ nầy đã gần mười năm. Tôi rất hãnh diện vì chưa thấy một chiếc xe nào bị trả về, chứng tỏ rằng sản phẩm của nước Nhựt chúng tôi vẫn giữ đúng tiêu chuẩn quốc tế. Ông mỉm cười, đầu gật gật ra vẻ hài lòng. Đến đây, tôi nhận thấy rằng ngoài cái đầu óc và tay nghề người Nhựt để hết vào công trình chế tạo chiếc xe hơi, họ còn đặt vào đó lòng yêu nước vô biên của họ nữa. Đó là yếu tố chánh đã đưa nước Nhựt lên vị trí ngày hôm nay.

Xin nhắc lại, vào những năm 50, mặc dầu Nhựt đã đóng máy bay tàu chiến rất có giá trị kỹ thuật, nhưng sản phẩm thực dụng khác đều bị coi là đồ dỏm không cạnh tranh nổi trên thị trường quốc tế. Vì vậy, người Nhựt đã phải đi học hỏi mọi ngành nghề ở các xứ tiên tiến, để sau đó về nước thực hành với ý chí Mỗi ngày phải hay hơn, hoàn hảo hơn, làm cho món hàng mang dấu ấn Made In Japan phải được thế giới mến chuộng. Và, như mình thấy, hôm nay họ đã thành công! Cái Hành thực tiễn nghĩa là không tiểu xảo ngụy tạo và lòng yêu nước của người Nhựt là một bài học lớn

Bây giờ, thử nhìn lại Việt Nam coi ra sao? Xin phép chỉ nhìn ở chóp bu thôi, bởi vì mọi quyền hành đều tập trung mút chỉ ở trên đó hết, còn cái khối bần dân thiên hạ thấp lè tè dưới đất tuy mang mỹ từ Nhân dân làm chủ nhưng lại là hạng tay trắng thân trần thì có khỉ gì để nhìn!

Nói về Học  đừng có giỡn  mấy cha lãnh đạo Việt Nam ngày nay đều là dân có học hết! Không biết họ học ở đâu mà ai cũng có học vị và văn phòng của họ toàn sách là sách. Nhìn số sách trám đầy bốn vách tường là phải biết ngay họ học cao hiểu rộng, dầu không tốt nghiệp cao học thì vẫn là học cao, bởi vì họ đã giựt được cái bằng mà họ cho là cao quí nhứt, bằng Đỉnh Cao Trí Tuệ Của Loài Người! Bởi cái Học của họ ngất ngưởng như vậy nên cái Hành của họ cũng phiêu hốt ở bốn từng mây, nghĩa là hai chân không chấm đất! Nhìn coi: họ đem công ty ngoại quốc vô xây cất cả đống công trình vĩ đại như nhà cao tầng (68 tầng! Hôm nào thang máy ăn-banh, trèo lên là ná thở!) đường cao tốc (cho xe chạy 50 km/giờ!) cầu vượt đồ sộ có đường dành riêng cho người đi bộ (dân đi bộ vượt được qua cầu cũng hộc gạch!)v v, trong lúc hệ thống cống rãnh bị nghẹt ứ từ mấy chục năm nên thành phố cứ bị ngập lụt tới rún sau mỗi cơn mưa lớn! Người dân lội trong nước để đi lại sinh hoạt hay chăng lưới bắt cá ngay trên lòng đường như đang tham gia lưu thông, phía trên đầu là biểu ngữ Có nước sạch là có sức khỏe và Quyết tâm thực hiện tốt khu phố văn hóa mới! Người dân chỉ biết than là bị Ông Trời hành chớ không nghe ai dám lớn tiếng: Tại mấy cha nội đó không biết hành!.

Với cái kiểu Hành nầy, với cái đà Tiến nhanh tiến mạnh nầy, và với cái lòng ái quốc đóng khung Yêu nước là yêu Xã Hội Chủ Nghĩa nầy còn lâu ta mới chế tạo nổi chiếc Xe Trâu Made In Việt Nam để xuất cảng góp mặt với thế giới, chớ đừng nói sản xuất ra xe hơi như nước Nhựt!

30.09.2011

Tiểu Tử